“Tên khốn này, chàng đã đoán ra rồi, sao còn giấu thiếp làm gì?” “Chẳng phải là vì muốn làm nàng vui đấy ư?” Hắn cười
 
“Hừ! Rõ ràng là chàng muốn thừa cơ bắt nạt thiếp.” Ánh mắt hắn thoáng nặng nề, nghĩ đến chuyện không “bắt nạt” thành công liền thấy hơi tiếc nuối, hai tay ôm chặt nàng hơn, “A Thất, vì nàng và con, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Triệu Thập Cửu, khi nãy vẫn còn vài chữ, thiếp vẫn chưa viết.” Nghe giọng nói như khóc như cười của nàng, hắn véo mặt nàng, cưới hỏi, “Là gì?”
 
Nàng cũng cười: “Nếu là vì tình, chết không hối tiếc.” Cả người Triệu Tôn cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc đáp lại ba chữ.
 
“Ta cũng vậy.” “Triệu Thập Cửu..” Nàng ôm lấy eo của hắn, ánh mắt vòng qua vai hắn, nhìn về phía một túi vải nằm trên tấm gác chân
 
Túi vải hở ra một góc, bên trong là một đôi giày vải thêu hoa để mềm
 
Nàng nhìn thấy lúc xuống giường lấy lông bồ câu khi nãy
 
Triệu Thập Cửu đã đem một đôi giày vải đến cho nàng, thực hiện lời hứa ở Mạc Bắc năm xưa.
 
***
 
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hạ Sơ Thất thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều
 
Tối hôm qua được trò chuyện và ôm ấp thân mật với Triệu Tôn, mọi sự buồn bực trong lòng và phản ứng khi mang thai trong suốt những ngày qua đều tan biến sạch sẽ
 
Cũng vào lúc này, nàng mới cảm nhận sâu sắc được một đạo lý, trên đời này dù phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482391/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.