Nàng bước lên xe ngựa không chút lưu luyến, chỉ để lại cho y tà áo thướt tha
Cổ Hoài chết lặng tại chỗ, trên khuôn mặt non trẻ chất chứa một nỗi chua xót khó nói thành lời, trong đôi mắt híp lại hiện lên một tầng khí lạnh rùng mình.
Cùng trên con phố Thanh Long.
Đông Phương Thanh Huyền vừa ra khỏi Chiêm Sự Phủ, cưỡi một con ngựa màu đen pha trắng, đứng dưới cây liễu lớn trước cổng Chiêm Sự Phủ nhìn bộ dạng cúi đầu thất vọng của Cổ Hoài, đôi mắt phượng nhỏ dài hơi cong lên, nhìn Như Phong cười:
“Cố thái y này quả đúng là một kẻ si tình.”
Như Phong không quay ra nhìn, chỉ đáp “vâng”, hàng lông mày hơi cau lại, gã nhanh chóng ngẩng đầu chăm chú nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cái rồi lại cúi đầu đứng thẳng, từ trong cánh mũi phát ra một tiếng “ăm” không thể thấp hơn được nữa, “Giống..
Đại đô đốc.” Đông Phương Thanh Huyền nhếch khóe môi, cứng đơ một lúc rồi thu dây cương ngựa, cười hừ một tiếng, lẳng lặng đổi chủ đề
“Đến Phụng Thiên Môn xem chuyện hay.”
Nơi này rất gần Phụng Thiên Môn, Như Phong nhanh chóng theo sau ngựa của hắn ta.
“Đại đô đốc, bệ hạ muốn đánh thật à?” Bóng lưng rắn rỏi của Đông Phương Thanh Huyền vô cùng đẹp đẽ, hắn uể oải cưỡi trên lưng ngựa, bộ y phục màu đỏ trên người trở nên diễm lệ như ngọn lửa dưới ánh mặt trời, “Đánh thật hay đánh giá, xem là biết thôi.” Giọng điệu không quan tâm của hắn ta mang theo ý cười nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482379/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.