nó là đồ giả, tên khốn đó ngày nào cũng ở đó rêu rao lừa đảo, hại ông đây móc hết bạc ra cho ông ta, giúp ông ta tu đạo thành tiền, mẹ kiếp!”
Triệu Như Na cúi đầu cười.
Y cũng thuận theo phá lên cười, gãi gãi đầu, nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn nàng không nói gì
Triệu Như Na tựa vào mép bàn, nhìn lại y, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Vợ.” Y vuốt tóc nàng, tay xoa lên chiếc trâm, “Tuy là đồ giả, nhưng tấm lòng của ta là thật, khi đó ta tham gia Bắc phạt, đi không thèm quay đầu lại, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng..
Nhưng một gã đàn ông như ta không biết ăn nói dịu dàng, cây trâm này cứ giấu mãi, vẫn chưa tìm được cơ hội để tặng nàng.”
“Hầu gia...”
Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, Trần Đại Ngưu lại càng lúng túng
“Ta biết nàng xuất thân cao quý, từ nhỏ đã quen với những thứ đồ tốt, cây trâm này..
nếu nàng không thích...” Thấy mắt của nàng thay đổi, ánh mắt của y ảm đạm, “Chắc nàng không quen dùng mấy thứ như thế này, ta gỡ ra cho nàng trước...”
“Không!” Triệu Như Na nghiêng đầu, nắm lấy cây trầm trên tóc, nở nụ cười, dựa sát mình qua, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của y, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào khuôn ngực rắn chắc của y, cọ cọ giống như một chú cún con
“Thiếp rất thích, thiếp cho chàng trở về.” Trần Đại Ngưu vừa ra khỏi cửa, Triệu Như Na đã thay một bộ y phục màu vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482378/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.