Chương trước
Chương sau
“Đại ca còn chưa an nghỉ sao?” Nhìn thấy mặt Hạ Thường biến sắc, trong lòng nàng thầm kêu không ổn, vỗ miệng mình, “Xem miệng ta kia, mệt nên nói linh tinh rồi

Ta muốn nói là, huynh còn chưa nghỉ ngơi sao?” Hạ Thường cười, dường như không so đo gì với nàng, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi

Hạ Sơ Thất thấy vậy, càng cảm thấy mệt hơn.

Đối với vị đại ca này, nàng không có mấy thiện cảm, nhưng cũng không có ác cảm

“Đại ca có chuyện gì thì nói đi, huynh muội chúng ta không cần kiêng kỵ quá nhiều...”

Hạ Thường thu mắt lại, lướt qua khuôn mặt không thèm để ý của nàng, sắc mặt nho nhã hơi có chút do dự, nhìn những người đằng sau nàng, hạ thấp giọng:

“Thất muội, huynh có chuyện muốn nói riêng với muội.” Hạ Sơ Thất quay đầu nhìn Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo một cái, ra hiệu cho bọn họ lui xuống

Ở trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Hạ Thường mới tiến lên trước, cúi sâu người nói, “Thất muội, đại ca có chuyện muốn cầu xin.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Có chuyện gì nghiêm trọng như vậy?” Hạ Thường không trả lời nàng ngay mà quay đầu nhìn về phía bình phong sơn màu vàng kim phía sau người, ngữ điệu trở nên càng trầm thấp hơn

“Không có người nữa rồi, nàng ra đi.” Tim Hạ Sơ Thất đập mạnh

Lò hương đốt lên trong phòng, có hương bay bay, trong ánh nhìn của nàng, một cô nương dáng điệu thướt tha từ sau bình phong đi qua lò hương tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng cúi rạp xuống đất

“Sở Thất, cứu muội với...”

Hạ Sơ Thất hơi sững sờ.

Nàng chưa từng nghĩ rằng người đi ra lại là Cố A Kiều mất tích đã lâu

Nhìn thân thể gầy gò của nàng ta dưới ánh nên hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ sợ hãi, Hạ Sơ Thất khó hiểu nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Hạ Thường, rồi mới đi qua đỡ nàng ta ngồi dậy.

“Sao vậy hả? Ai ức hiếp muội? Những ngày qua muội đã đi đâu vậy?” Cố A Kiều vẫn căng thẳng tới mức nói không rõ lời.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Sở Thất...” Cố A Kiều nghẹn ngào, lời chưa nói hết, nước mắt đã lăn dài, bộ dạng yếu ớt đó rất phù hợp với tên của nàng ta, “Muội giết người rồi, muội giết người rồi..

Muội không muốn chết, tỷ cứu muội với!”

Hạ Sơ Thất rất muốn ngoáy tai mình

Cố A Kiều biết giết người? Nàng trầm mặc một lúc, sống lưng đột nhiên lạnh toát

“Trọng Dịch Lâu?” Cố A Kiều cụp mắt xuống, gật gật đầu, “Đúng!” “Sao muội lại ở Trọng Dịch Lâu?” Trước mặt Hạ Thường, Cố A Kiều vừa đau khổ lo lắng lại vừa xấu hổ lúng túng, túm chặt góc tay áo một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói rõ đầu đuôi:

“Vì lúc đó ở trong Đông cung, muội không thừa nhận chuyện hợp mưu với tỷ hãm hại thái tôn phi, sau đó bọn họ giận lây sang muội...”

Có lẽ để tránh Ha Thường khó chịu, nàng ta không nhắc tới khoảng thời gian bị Hạ Diễn làm nhục, chỉ nói: “Sau khi bị cữu mẫu đuổi ra khỏi Tổ Thể Đường, muội và cha không có nơi nào để đi, để tiết kiệm ngân lượng nên tạm thời ở nhờ một nhà nông tại một thôn nhỏ cách kinh sư khoảng mười dặm

Hộ dân đó tốt bụng, chỉ lấy chút ít ngân lượng rồi để cho bọn muội ở lại

Cha muội nghĩ ở lại trong thôn xem bệnh cho mọi người cũng đủ để hai cha con duy trì cuộc sống, chẳng ngờ đêm đó cha muội bị bệnh luôn...”

Nói tới đây, nước mắt Cố A Kiều như mưa, nàng ta không ngừng giơ tay áo lau nước mắt

Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, an ủi vài câu mới hỏi, “Sau đó thì sao?” Cố A Kiều sụt sịt mũi, giọng nói khàn đặc, “Cha muội thật thà, của cải tích được mấy năm nay đều nhờ cữu cữu cất giữ giúp, nói sau này chờ muội thành thân thì dùng

Khi rời đi, bọn muội không đem theo bao nhiêu tiền, cha khám bệnh chưa bao lâu đã tiêu hết rồi

Muội tới Tế Thế Đường tìm cữu cữu xin ít ngân lượng

Không ngờ, cữu cữu không ở nhà, cữu mẫu không cho mượn

Muội chờ ba ngày, không chờ được nữa, cữu mẫu liền nói có một cách giúp muội kiếm được tiền thuốc.”

“Bà ta quen thân với Tự Nhạc của Giáo Phường Tư, nói muội đánh đàn tì bà giỏi, có thể đi làm nhạc công..

Không ngờ rằng, vào trong Giáo Phường Tư, Tư Nhạc đó lại bắt muội đi tiếp rượu.”

“Muội không muốn đi, cũng không thể đắc tội bọn họ, nghĩ cha cần có ngân lượng cứu mạng, nghe nói chỉ là hầu rượu, giống như a hoàn nô tỳ nhà người ta mà thôi, nên muội nhận lời.” Hạ Sơ Thất nghe nàng ta nói rất lâu, đa phần là những gì trải qua khi bị đám người trong Giáo Phường Tư ức hiếp và uất hận của nàng ta với cữu cữu

Chờ nàng ta khóc thút thít xong, nàng quay về vấn đề đáng quan tâm nhất: “Tình huống ở Trọng Dịch Lâu là sao?” Nhắc tới chuyện giết người, khuôn mặt xinh đẹp của Cố A Kiều trắng bệch, xuất hiện vẻ sợ hãi rõ rệt, nàng ta quấn khăn tay, giọng run rẩy: “Từ khi sứ thần Bắc Địch bắt đầu ở trong Trọng Dịch Lâu, muội liên tục bị gọi tới tiếp rượu

Các cô nương trong đó đều sợ bọn chúng, nói bọn chúng là thổ phỉ Bắc Địch, vừa ngang ngược lại không có nhân tính, ai cũng không muốn đi..

Chủ sự Hồng tỷ của bọn muội thường ngày không ưa muội nhất nên lần nào cũng chỉ phái muội đi.”

“Đại nhân tên Ba Bố đó, khi muội bước vào, gã nhìn muội không bao lâu thì đột nhiên đuổi người hầu đi

Muội có chút sợ hãi, vốn tưởng gã sẽ có ý đồ gì với muội, nhưng gã lại sai muội ra gian ngoài, không để muội vào trong

Muội không biết gã ở một mình trong phòng làm gì, chỉ cảm thấy may mắn khi trốn được kiếp nạn, cho tới khi muội ở gian ngoài nghe thấy trong phòng truyền ra một loạt âm thanh va đập của bàn ghế và chén bát, lúc này mới đẩy cửa vào xem xét sự tình

Vừa hay nhìn thấy một cô gái nhảy qua cửa sổ ra ngoài...” “Cô gái?” Hạ Sơ Thất giật mình, “Cô gái như thế nào?” Nước mắt Cố A Kiều chưa khô, nàng ta lắc lắc đầu, “Muội chỉ nhìn thấy bóng lưng, không nhìn rõ hình dáng nàng ta, chỉ cảm thấy dáng người cao gầy..

Khi đó muội bị dáng vẻ của Ba Bổ đại nhân dọa, gã trợn tròn hai mắt nhìn muội, gò má run rẩy, hai tay run cầm cập không thôi, dường như không thể hô hấp.”

“Muội sợ quá, gọi gã một tiếng, đang định gọi người thì gã lại run rẩy xông tới, bóp chặt lấy cổ của muội, giống như muốn bóp chết muội vậy..

Muội không nói được, cũng không thể vùng vẫy, để tự vệ, muội liền rút trâm thoa trên đầu đâm gã loạn xạ...” Nàng ta nước mắt lưng tròng ngẩng lên nhìn, không chờ Hạ Sơ Thất hỏi, liền sợ hãi khua tay, “Muội vốn không muốn giết gã

Chỉ là muội sợ, chỉ là muội sợ bị gã bóp chết..

Sở Thất, tỷ hãy tin muội, tỷ hãy tin muội!” Thấy nàng ta hoảng hốt tới như vậy, Hạ Sơ Thất đỡ lấy vai nàng ta.

“Không sao, đừng lo lắng, muội cứ từ từ nói.” Nàng chau mày, nói ra sự nghi ngờ từ đáy lòng, “Vậy làm sao muội thoát ra ngoài được? Trọng Dịch Lâu đâu đâu cũng có thủ vệ, người Bắc Địch lại càng không ít, muội giết người của bọn họ, sao có thể thần không biết quỷ không hay mà về tới phủ Ngụy quốc cổng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.