Thân là trọng thần tâm phúc của hắn, Lan Tử An nói rõ với hắn tất cả mọi chuyện, nhưng nói xong, mãi hồi lâu vẫn chưa thấy Triệu Miên Trạch lên tiếng, gã nhíu mày.
“Bệ hạ, vị thần cho rằng, trước mắt việc làm yên lòng sứ thần Bắc Địch là cấp thiết, ngoài việc nhanh chóng bắt được thủ phạm về trừng phạt, triều đình còn nên bồi thường, để có thể làm cuộc chiến này lắng lại.” Nhưng muốn bắt hung thủ lại chẳng dễ dàng
Mấy ngày trước phủ nha Ứng Thiên đã rà soát một lượt kinh sư nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của ả phụ nữ chuốc rượu đó, thực khiến người khác đau đầu
Hơn nữa, vương triều Đại Yến vừa ổn định, Triệu Miên Trạch vừa mới kế vị, tất cả đều không muốn phải tiếp tục trải qua một cuộc chiến tranh nào nữa.
“Lan ái khanh, ngươi lui xuống trước đi, trẫm suy nghĩ thêm một chút.” Triệu Miên Trạch xoa trán, bình thản xua tay tỏ ý bảo gã lui xuống.
Bộ dạng của hắn bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lan Tử An
Làm vua lâu ngày, trải qua nhiều sự việc khiến khí chất quân vương trên người hắn càng thêm lớn mạnh
Ánh mắt Lan Tử An khẽ dao động, gã đáp một tiếng nhưng lại không lui xuống mà tiếp tục nói, “Bệ hạ, thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo
Hôm nay trong Trọng Dịch Lâu, vị thần nhìn thấy hoàng hậu nương nương, nên có nói với nương nương vài câu.”
Gã đoán Triệu Miên Trạch đã biết tất cả, quả nhiên như gã dự liệu, thấy gã nói vậy, Triệu Miên Trạch không chút ngạc nhiên, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử mang theo ý cười nhưng lại không hiện lên trong đáy mắt.
“Hôm nay trẫm mới nghe nói trước đây Lan ái khanh và nàng ấy có quen biết? Lan ái khanh giấu trẫm kĩ thật đấy.” Lòng Lan Tử An chợt nghẹn lại, gã vội vàng vén vạt áo quỳ xuống.
“Bệ hạ, lúc đầu thần không nghĩ hoàng hậu nương nương chính là người khi xưa trong thôn Lưu Niên đó
Sau đó thần sợ nói ra sẽ bị người đời bàn tán nên mới không dám nói nữa, mong bệ hạ tha tội!”
“Lan ái khanh, đứng dậy nói chuyện.” Triệu Miên Trạch cười, dừng lại một lúc, “Trẫm nghe đồn khi ở phủ Cẩm Thành, nàng ấy đã từng thích ngươi? Còn vì người mà bị nhốt trong lồng heo, suýt chút nữa mất mạng
May mà người có tình với nàng ấy, cứu nàng ấy từ dưới nước lên, có chuyện này không?”
Nhịp tim của Lan Tử An đập nhanh,
Đón lấy ánh mắt của Triệu Miên Trạch, gã suy tư một hồi, bình tĩnh trả lời hắn ta, “Hồi bấm bệ hạ, khi đó nương nương và thần không hề có chuyện gì cả, thần chỉ thấy nương nương đáng thương nên quan tâm chăm sóc, thêm vào đó thê tử của thần hay ghen tuông, thấy nương nương xinh đẹp nên đã sinh chuyện làm bậy, từ đó mới lan truyền tin đồn thất thiệt như vậy, không thể coi là thật.”
Tâm bệnh của Triệu Miên Trạch không phải là triều chính, không phải giang sơn, mà là Hạ Sở
Điểm này Lan Tử An hiểu rõ hơn ai hết
Cho dù khi đó Hạ Sở có từng thích gã thật thì gã cũng không dám thừa nhận
Huống hồ, Hạ Thảo của ngày đó và Hạ Sở của bây giờ căn bản không hề giống nhau.
May mà khi đó Hạ Sở nhảy xuống núi Thương Ưng, trở thành một Hạ Thảo bị mất trí nhớ trốn trong thôn Lưu Niên, ngoài gã ra, không một ai khác biết thân phận của nàng ta, bao gồm cả chính nàng ta
Triệu Miên Trạch đã phái người điều tra, có lẽ cũng đã điều tra ra thứ gì đó hữu dụng.
Còn chuyện khi ở Trọng Dịch Lâu, gã chủ động bắt chuyện với Hạ Sở tất nhiên là không thể giấu được Triệu Miên Trạch
Để tránh bị hắn ta nghi ngờ, gã dứt khoát chủ động thừa nhận, đồng thời nhân cơ hội này làm rõ xem rốt cuộc hắn ta đã biết những gì
Trong ngự thư phòng tĩnh lặng một hồi.
Nghe xong những lời biện bạch vội vàng của gã, Triệu Miên Trạch không hề nói thêm, chỉ mỉm cười, “Lan ái khanh không cần căng thẳng, trẫm không có ý gì khác
Hoàng hậu thiên chất thông tuệ, lanh lợi cơ trí, được yêu mến cũng là chuyện bình thường
Huống hồ khi đó ngươi cũng không biết nàng ấy là ai, cho dù có chuyện đó thật, trẫm cũng sẽ không trách tôi.” Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nhìn thấy cười nhưng chưa chắc là đang cười, nhìn thấy không trách tội nhưng chưa chắc là không để bụng
Lan Tử An hiểu rõ đạo lý ở cùng vua như ở cùng với hổ, lại lạy một cái
“Thân là thần tử, thần tất sẽ tuân thủ nghiêm bổn phận của thần tử, còn bệ hạ và nương nương tình phu thê sâu đậm, người ngoài sao có thể ngấp nghé được chút gì?”
Nói đến tình cảm, trẫm lại nghĩ ra một chủ ý.” Lan Tử An ngẩng đầu, “Bệ hạ muốn nói...” “Việc của sứ thần Bắc Địch.” Triệu Miên Trạch hơi cụp mắt xuống, nâng chén trà còn đang bốc hơi nóng trên bàn lên, uống một ngụm, không ngẩng đầu lên nhìn gã, ôn hòa nói, “Bắc Địch chết một sứ thần, trẫm buộc phải thể hiện thành ý của mình, để tránh cho Đại Yến tiếp tục gặp phải tai họa chiến tranh.” Thấy Lan Tử An không hiểu nhìn lên, hắn ta lại nói, “Lần bắn liễu* Đoan Ngọ năm nay, vì trong cung còn đang rối ren, trẫm vẫn chưa hạ lệnh chuẩn bị
Giờ xem ra buộc phải tổ chức rồi
Một là để chúc mừng Đại Yến và Bắc Địch đàm phán hòa bình, coi như một chuyện vui
Hai là đế mời đoàn sứ giả Bắc Địch đến tham dự, cũng tiện thể để đám thô lỗ này thấy được sự lợi hại của tráng sĩ Đại Yên ta, làm nổi bật uy phong của thiên triều ta.”
(*) Bắn liễu: một kỹ xảo bắn tên, là tập tục có từ thời xưa ở Trung Quốc
Theo tập tục này, người ta sẽ nhốt bồ câu vào trong hồ lô, treo hồ lô lên cây liễu, người ở dưới giương cung bắn vỡ hồ lô để chim câu bay ra
Lan Tử An hơi dừng lại, “Lời của bệ hạ chí phải
Nhưng thần vẫn chưa hiểu, như thế nào mới thể hiện được thành ý đàm phán hòa bình của triều ta?” Triệu Miên Trạch nhìn y cười, “Bắn liễu là để làm đám thô lỗ này sợ hãi
Ngoài việc này ra, trẫm định gả Tử Nguyệt công chúa tôn quý nhất của triều Đại Yến ta cho thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ, lẽ nào còn chưa đủ thành ý hay sao?”
Trong khi phủ Định An hầu ấm áp gió xuân, ngự thư phòng trong cung lạnh lẽo ảm đạm thì xe ngựa của Cẩm Y Vệ lại một lần nữa dừng ở cửa phủ Ngụy quốc công
Hạ Sơ Thất nhìn ngọn đèn lồng sáng rực trước cửa, thở phào một cái, “Như Phong đại ca, vất cả cho mọi người rồi, ngươi về đi! Thay ta gửi lời cảm ơn đến Đại đô đốc.”
“Thuộc hạ sẽ làm vậy.”
Lần này Như Phong không nói nhiều lời, hành lễ cáo từ xong liền dẫn theo một đám Cẩm Y Vệ kéo xe ngựa rời đi
Hạ Sơ Thất chỉnh sửa lại vạt áo, vươn vai một cái, mí mắt bên trái đột nhiên giật mạnh.
Gió đêm mát lạnh, ánh sáng mờ ảo.
Nàng nhìn xung quanh, ở đây ngoại trừ tùy tùng theo nàng ra thì chẳng còn ai khác, càng không có Triệu Thập Cửu
Nàng dụi mắt, cảm thấy có thể là ảo giác của mình, nàng thở dài một hơi, đi vào trong phủ.
Nàng bước đi rất nhanh, không hề nhìn thấy một người đàn ông cao lớn toàn thân mặc bộ đồ đen, mặt cũng bịt vải đen đang đứng ở trong góc tối của bức tường được xây bằng gạch.
Cơ thể của hắn bị bóng tối che lấp, dường như hòa thành một thể với khung cảnh đen như mực
Từ đầu đến cuối hắn không hề gọi nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng dáng nàng bước vào phủ đệ, mãi đến khi cánh cổng lớn sơn son đó đóng lại vẫn không chịu nhúc nhích.
“Gia, về thôi.”
Bính Nhất đi theo đứng bên cạnh thấp giọng nói.
Hắn cau mày lại.
Hắn ngắm nhìn phủ trạch đang đóng chặt cửa đó một cái, không nói gì mà cùng với Bính Nhất ẩn vào trong màn đêm dày đặc
Không một ai biết, hắn cũng đã theo dõi nàng suốt đoạn đường từ Trọng Dịch Lâu về đây là vì muốn bảo vệ an toàn cho nàng và con.
Hạ Sơ Thất bước vào viện Sở Từ, thấy ánh nến bên trong còn chưa tắt
Nghĩ đến hôm nay đã làm nhiều việc như vậy, nàng ngáp một cái, cảm thấy mệt mỏi, bèn vừa bóp vai, vừa bước qua bậc cửa, rồi sững lại dưới ánh nến vàng ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]