Chương trước
Chương sau
Nhân Tiêu Tiêu có thể được xưng là minh châu Bắc Địch, nổi danh xinh đẹp ở vùng Bắc Địch, nhưng do A Mộc Nhĩ nói ra thì lại khiến người ta không thể nào phản bác lại được

Xét về vẻ đẹp, xét về tài trí, xét về cầm kỳ thi họa, xét về tất cả những thứ mà một người con gái nên có, ai có thể bì được với nàng ta? Nàng ta vừa dứt lời, Ô Nhân Tiêu Tiêu đứng sững người giữa điện, tiến không được, lùi không xong, vô cùng lúng túng.

Triệu Miên Trạch nhìn khuôn mặt ngạo nghễ xinh đẹp của A Mộc Nhĩ, hắn ta thoáng trầm ngâm

“Vậy thái hậu thấy thế nào?” Đông Phương A Mộc Nhĩ nhìn lướt qua Triệu Tôn, ngón tay trắng nõn có gắn móng tay giả thật dài, từ từ giơ lên, bưng tách trà đến uống một ngụm rồi nhíu mày, nhổ nước vào khăn lụa do thái giám đưa tới, rồi mới thong thả lên tiếng.

“Các vị sứ thần Bắc Địch, đừng trách ai gia nói thẳng

Tấn vương không phải là thân vương bình thường, Tấn vương tuyển phi là chuyện quan trọng hàng đầu của Đại Yến, không phải người tài đức vẹn toàn thì sao có thể vào phủ Tấn vương đây? Theo ai gia thấy, Tấn vương phi vẫn phải do Tông Nhân Phủ lựa chọn tỉ mỉ, rồi mới đến ai gia và hoàng hậu đích thân chọn một vài người hợp ý, thi thố tài mạo, mới có thể được chọn làm Tấn vương phi

Còn về vị Ô Nhân công chúa này đây...”

Lần đầu tiên nàng ta hướng mắt nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu, trong đôi mắt xinh đẹp ấy là cảm xúc không rõ ràng.

“Nếu tài mạo song toàn, tất nhiên cũng có thể được chọn.”

Nhân Tiêu Tiêu hơi bất ngờ

Vị thái hậu ngang ngược lấy thế đè người này đây khi nhìn mình chứa đựng sự thù địch rõ rệt, đó là thứ bắt nguồn từ tính nhạy cảm trời sinh của phụ nữ, không cần ngôn ngữ, chỉ một ánh nhìn là có thể cảm nhận được

Còn chuyện tuyển phi mà vị này nói chỉ là cầm kỳ thi họa của con gái thời này, nàng ta lớn lên trên thảo nguyên, sao có thể so sánh với những tiểu thư nhà quan Đại Yến được dạy dỗ từ bé chứ?

Nàng ta sững sờ, nói không nên lời

Nhưng Đông Phương A Mộc Nhĩ dường như không nhìn thấy vẻ lúng túng của nàng ta, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Sơ Thất

“Hoàng hậu thấy thế nào? Đề nghị của ai gia có được hay không?” Hạ Sơ Thất cười, nàng cảm thấy chuyện này thật sự con mẹ nó buồn cười.

Xem ra ba chữ “Tấn vương phi” đã được mạ vàng rồi, người người đều muốn làm Tấn vương phi, người người đều muốn lấy Triệu Thập Cửu

Không chỉ Ô Nhân Tiêu Tiêu xiêu lòng, mà ngay cả A Mộc Nhĩ - người đã làm thái hậu - cũng không ngoại lệ

Tuy Hạ Sơ Thất không biết A Mộc Nhĩ muốn gì, nhưng nàng ta đã nói đến nước này, nàng cũng không tiện từ chối.

Nàng mỉm cười nhìn Triệu Tôn, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng, hai người nhìn nhau, đôi mắt hắn viết đầy những dòng “hãy tin ta” trông vô cùng đáng thương

Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của Hạ Sơ Thất

Trên thực tế, trong mắt Triệu Tôn không hề có gì

Cho dù là Đông Phương A Mộc Nhĩ hay Ô Nhân Tiêu Tiêu thì chẳng hề có ảnh hưởng gì đến hắn.

Hạ Sơ Thất thấy hơi cảm thán

Hẳn và nàng đều biết rất rõ, Triệu Miên Trạch làm vậy là vì muốn nàng hết hy vọng mà thôi

Nhưng việc trên đời này đều nằm ở một chữ “tín”.

Một lát sau, nàng cười tủm tỉm nhìn A Mộc Nhĩ, tỏ ra không quan tâm lắm, “Thập Cửu hoàng thức tuyển ai làm vương phi, ta là phần tiểu bối, làm gì có quyền chen mồm vào? Chuyện này nhờ thái hậu nương nương đứng ra làm chủ vậy.”

Đông Phương A Mộc Nhĩ hờ hững nhìn nàng, co ngón tay lên, khẽ vuốt ve họa tiết hoa trên cổ tay, rồi mới lên tiếng: “Nếu bệ hạ và Cáp Tát Nhĩ điện hạ đều không có ý kiến gì, thì cứ quyết định như thế nhé?” Cáp Tát Nhĩ vốn không muốn gả ô Nhân Tiêu Tiêu cho Triệu Tôn nên không có ý kiến gì

Còn Triệu Miên Trạch, ngay từ lúc nhìn thấy A Mộc Nhĩ bước vào đại điện và dường như có hứng thú quan sát chuyện này, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ đành nói để thái hậu làm chủ.

Thấy chuyện đã ngã ngũ, bỗng có một tiếng cười nhẹ vang lên trong điện.

“Ta có ý kiến.”

Mọi người lần theo, thấy là tiếng cười của Triệu Tôn, người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ

Hắn đùa nghịch chiếc ly vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay, ly rượu lăn vài lòng trên bàn, hắn hơi híp mắt lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn A Mộc Nhĩ.

“Thái hậu nghĩ nhiều rồi, tuyển phi mà thôi, không cần phải phiền phức như thế.” Mắt Đông Phương A Mộc Nhĩ lạnh xuống, “Ý của Tấn vương là?” Triệu Tôn thu tầm mắt về, nhìn ly rượu bia, dựng thẳng nó lên, mới nghiên mắt nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu vẫn còn đang rơi vào cảnh lúng túng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, không phân biệt được là vui hay giận

“Bổn vương cho rằng Ô Nhân công chúa rất thích hợp làm Tấn vương phi.”

Thái độ của hắn về chuyện này trái ngược với dáng vẻ không quan tâm khi nãy, người trên điện ai nấy cũng nhìn nhau ngơ ngác, không biết vị gia này đang làm trò quỷ gì

Ô Nhân Tiêu Tiêu cũng nhìn hắn đầy ngơ ngác, dường như không dám tin vào lỗ tai của mình.

Đông Phương A Mộc Nhĩ khẽ biển sắc, nhưng nhanh chóng lại khôi phục về dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, nàng ta cười khẽ: “Lúc nãy bệ hạ nói Tấn vương và ô Nhân công chúa có tình, bây giờ xem ra quả thật là thế

Nhưng lòng dạ đàn ông bạc bẽo, nhất thời ham mê mới mẻ cũng là chuyện bình thường

Hôm nay hữu tình, ngày mai ai mà biết được? Nếu chọn làm trắc phi thì có thể

Nhưng Tấn vương phi thì chỉ có một, Tấn vương không suy nghĩ thêm ư?”

“Không cần nghĩ ngợi thêm” Triệu Tôn nhàn nhạt lên tiếng, “Bổn vương không cần phải nói nhiều lý do

Chỉ một điều là đủ

Ở Âm Sơn, nàng ta đã cứu tính mạng của bổn vương

Nếu không có nàng ta, cũng sẽ không có ta.”

ô Nhân Tiếu Tiếu sững sờ, dường như không ngờ hắn sẽ nói như thế, vành mắt đỏ bừng

Nhưng hắn lại không nhìn nàng ta, đôi mắt khép hờ, không ai biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì

Biển số ập đến bất ngờ làm người khác khó lòng trở tay

Không chỉ những người khác trong điện, mà ngay cả Hạ Sơ Thất cũng bất ngờ, cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu tinh thần của nàng

Nhưng cho dù nàng có không hiểu chuyện đến mức nào thì cũng chẳng thể mở miệng ngăn cản gì vào lúc này nữa

Nàng nở nụ cười hững hờ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của A Mộc Nhĩ, ngơ ngác trong giây lát, rồi lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Triệu Tôn.

“Còn nữa, ngày cưới do bệ hạ chọn, rất tốt!”

Hạ Sơ Thất mím môi, lẳng lặng lắng nghe, nghe có người trong điện cao giọng chúc mừng, nghe có người cười đùa trêu ghẹo, nghe họ nâng ly chạm cốc, mãi đến khi A Mộc Nhĩ mượn cớ rời đi, bóng dáng cao ngạo biến mất dưới ánh sáng lộng lẫy, nàng mới từ từ thu tầm mắt về.

Lần này, chuyện đã được quyết định thật rồi

Nhưng ở nơi nào đó trong lòng nàng cứ cảm thấy thiếu đi một chút gì đó

Hôm nay nàng mới biết, hóa ra ở hoàng lăng Âm Sơn, Ô Nhân Tiêu Tiêu đã cứu Triệu Tôn

Cũng tức là trong suốt khoảng thời gian hắn mất tích gần bốn tháng qua, hắn và nàng ta luôn ở cạnh nhau.

Triệu Tôn là một người biết báo ơn, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ

Hôm nay hắn nói như thể trước mặt mọi người, nàng tin cho dù hắn không yêu Ô Nhận Tiêu Tiêu, thì sự cảm kích dành cho nàng ta cũng sẽ không ít

Hắn không muốn nàng ta bị A Mộc Nhĩ chế nhạo, không muốn nàng ta tiến thoái lưỡng nan, nên mới lên tiếng bảo vệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.