Nàng nheo mắt lại, im lặng nhìn hắn ta, đáy mắt nổi sóng dữ dội
“Điểm nào của hắn cũng tốt
Cho dù có chết đuối đó cũng là chuyện của ta
Hắn đáng để ta cho đi, còn ngươi có thể cho ta được những gì? Ngoại trừ tổn thương thì vẫn là tổn thương” Bất chấp cơ thể ướt sũng, nàng đi đến trước mặt hắn ta, cau mày, gằn giọng, một tiếng cười trào phúng văng vẳng trong màn đêm tĩnh mịch
“Triệu Miên Trạch, cái gì ngươi cũng đã lấy được rồi
Thiên hạ là của ngươi, giang sơn là của ngươi, ngươi càng không thiếu phụ nữ, hôm nay cái cô Ô Lan Minh Châu kia rất tốt, rất đẹp
Người trong hậu cung của ngươi, ai nấy đều tài nghệ song toàn, người cần gì thì sẽ có đó
Ngươi có thể buông tha cho ta, tha cho hắn một mạng không?”
Dưới ánh sáng yếu ớt, bờ môi Triệu Miên Trạch mỏng như dao, hắn ta nhìn nàng rất lâu rồi cười lạnh, bỗng nhiên túm lấy cổ tay nàng kéo vào lòng, trong giọng nói chất chứa một nỗi hận tận sâu trong xương tủy.
“Nói, đã làm gì với hắn?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, lạnh lùng lên tiếng, “Ngươi cho rằng thế nào?”
Trong giọng nói của Triệu Miên Trạch là sự phẫn nộ không thể nào đè nén được nữa, “Khi nãy nàng nói với ta, nàng không làm chuyện quá đáng với hắn? Nhưng sự thật thì sao? Bây giờ nàng vẫn còn muốn giấu ta?” Trái tim Hạ Sơ Thất lạnh toát
Nàng đoán, cảnh nàng ôm Triệu Tôn bảo hắn dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482318/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.