Nhớ lại lần nàng hôn mê từng gọi “Triệu Thập Cửu”, nhớ đến những chuyện ngốc nghếch mà nàng làm vì hắn, hắn ta không tài nào đoán được nàng lấy cái vẻ thản nhiên này từ đầu ra.
Hắn ta nhìn nàng, gặp thức ăn cho nàng, “Ăn nhiều một chút.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, “Được.” Nàng như thể khiến Triệu Miên Trạch sửng sốt, nhìn chăm chú
Nàng thì lại ghé sát tới, cất giọng nói nhỏ đến mức chỉ có một mình hắn ta mới có thể nghe thấy, “Món nợ giữa ta và ngươi, lát nữa ta sẽ tính với người sau.”
Triệu Miên Trạch ngơ ngác, nhìn khuôn mặt như ánh nắng ban mai của nàng, trong lòng bỗng thấy chua xót, “Nàng muốn tính sổ thế nào?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Ngươi sẽ biết thôi, ta sẽ không để người được yên thân đâu.”
Triệu Miên Trạch chẳng hề thấy bất ngờ gì khi nàng nói thẳng thừng ra như thế
Trên thế gian này, có thể thẳng thắn uy hiếp hoàng đế, ngoại trừ nàng ra, thật sự không tìm được người thứ hai
Triệu Miên Trạch cười, “Tiểu Thất, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta đều sẽ cảm thấy dễ chịu.” Hạ Sơ Thất cười, trong mắt lóe lên tia sáng khinh bỉ
“Mấy lời vô liêm sỉ như thế mà ngươi cũng nói được à?” Ba chữ “vô liêm sỉ” quá nặng nề
Triệu Miên Trạch lớn đến ngần này mà chưa hề có ai dám nói với hắn ta như thế
Mặt biến sắc, hắn ta nhìn nàng một lúc, vẫn im lặng, hoặc nói rằng hắn ta không muốn để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482309/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.