Chương trước
Chương sau
Mọi người ngơ ngác, duy chỉ có Hạ Sơ Thất vẫn chẳng thèm để tâm tới.

Nàng như cười như không, nhìn Triệu Tôn, “Ngươi có biết, người vẫn còn thiếu ta bao nhiêu bạc không? Có biết, sao người lại thiếu nợ ta không?”

Triệu Tôn cau mày, nhìn đôi mắt đen láy to tròn của nàng, đen mặt lại

Nhưng ý cười trên môi nàng lại cực kỳ sâu, một chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu thoắt ẩn thoắt hiện, nàng vô tình liếc nhìn yết hầu của hắn

“Nợ ta rất nhiều, ngươi phải dùng sức kiểm đấy nhé?” Trong điện có người không nhịn được, bật cười khe khẽ

Đường đường là hoàng hậu một nước, đã vào đến đại điện, chuyện đầu tiên nàng làm lại là đòi người khác trả nợ trước mặt sứ thần và các văn võ bá quan

Chuyện này nói ra thì hoang đường, ngoại trừ Hạ Sơ Thất, e rằng không phải ai cũng làm được

Nhưng nàng không những đã làm, mà còn làm rất hiển nhiên

Đôi mắt Hạ Sơ Thất ngập tràn ý cười, nàng nhìn chằm chằm Triệu Tôn, cứ như muốn hắn trả tiền ngay lập tức vậy.

Ngoại trừ Triệu Tồn ra, những người khác tất nhiên sẽ không hiểu, vì sao đường đường một vương gia lại phải “dùng sức kiếm” bạc

Họ chỉ cảm thấy cảnh tượng quỷ dị này lại có một sự hài hước khó nói, trong từng tiếng cười be bé kia, sự u ám và lúng túng trong điện lúc ban nãy hình như cũng đã bị cuốn đi sạch sẽ.

“Tiểu Thất!” Triệu Miên Trạch nín thở trong chốc lát, cuối cùng không thể nhịn được thêm

Hắn ta mỉm cười, ra hiệu cho Hạ Sơ Thất trở về chỗ, “Thập Cửu hoàng thúc vừa mới hồi kinh, mọi chuyện vẫn chưa xử lý xong, chuyện vặt vãnh này của nàng, để sau hẵng nói.”

Hạ Sơ Thất nhìn vẻ mặt cao ngạo của Triệu Miên Trạch, bình tĩnh đáp lại: “Được.” Dứt lời, nàng thoáng liếc nhìn Triệu Tôn, từ từ xoay người đi về ghế chủ vị, chỉ để lại cho Triệu Tôn một câu nói, “Thập Cửu gia đường đường là một thân vương, đừng quỵt nợ đấy nhé! Con người ta, không dễ nói chuyện như thế đâu.” Triệu Tôn nhếch môi, ánh mắt sâu như đáy giếng.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng kiêu ngạo quyến rũ của nàng, nhìn Triệu Miên Trạch dìu nàng ngồi xuống bên cạnh

Như thể là vô ý thức, hắn nhắm mắt lại ngoảnh mặt đi, cầm lấy ly rượu do đích thân nàng châm, thong thả rót vào cổ họng, cứ như màn kịch và người phụ nữ kia chẳng hề liên quan gì đến mình.

Triệu Miên Trạch ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn mọi người trong điện.

“Các vị bá quan và sứ thần, chớ nên để bụng

Hoàng hậu này của trẫm rất tinh nghịch, tính tình hào sảng, lời nói ra có vài phần phóng khoáng của nữ nhi thảo nguyên.” Hắn ta nói xong, hướng mắt nhìn về phía Triệu Tổn, nở nụ cười, “Thập Cửu hoàng thúc, thúc cũng đừng so đo với nàng ấy đấy.”

Triệu Tôn lười nhác ngước mắt lên, “Không sao.”

Hạ Sơ Thất vừa mân mê ly rượu tinh xảo, vừa nhìn Triệu Miên Mạch

“Hắn thì không sao rồi, còn bạc của ta thì phải làm thế nào đây?”

Sắc mặt Triệu Miên Trạch thoáng sượng lại

Hắn ta biết Hạ Sở hận mình, nên một mặt cố ý làm hắn ta bẽ mặt trước mặt văn võ bá quan và sứ thần Bắc Địch, dùng địa vị hoàng hậu làm ra dáng vẻ vô tri

Mặt khác, nàng bất chấp mặt mũi liên tục nhắm đến tiền bạc, thật ra là vì muốn cứu vãn cho sự thất thổ khi lỡ gọi một tiếng “Triệu Thập Cửu” lúc nãy, nàng đang bảo vệ danh tiếng cho Triệu Tôn, để tránh chuyện hắn bị người khác đàm tiểu có qua lại với “hoàng hậu”.

Tuy trong lòng đau nhói, nhưng hắn ta vẫn cười, “Nàng muốn bao nhiêu bạc, trẫm sẽ bù lại cho nàng

Thập Cửu hoàng thúc vừa mới hồi kinh, lại mất trí nhớ, nàng đừng so đo chuyện vặt vãnh này nữa

Ân oán của trước đây, hãy xóa sạch đi.”

Xóa sạch được ư? Trong bụng nàng vẫn còn đang mang một cục “nợ lớn” đây này

Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, rồi khẽ cười với Triệu Miên Trạch.

“Vậy được thôi, nể mặt người, thiếp không tính toán với hắn nữa.”

Nàng bày ra vẻ như một nữ nhân hẹp hòi, khiến vô số người trong điện kinh ngạc

Vị hoàng hậu Đại Yến này đây có thể nói là danh tiếng vang xa

Từng chuyện liên quan đến nàng được không ít người lén lan truyền

Nhất là mối quan hệ “mập mờ” giữa nàng và Tấn vương Triệu Tôn càng là chuyện nhiều người rất thích suy đoán và bàn luận xôn xao.

Nhưng những kẻ hóng chuyện lúc này đều rất thất vọng

Làm gì có dáng vẻ như gặp được tình nhân cũ chứ? Từ đầu đến cuối, Triệu Tôn luôn tỏ thái độ lạnh lùng, dường như rất bực bội

Cứ xem như hắn đã mất trí nhớ, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn tỏ vẻ rất lạnh lùng đấy thôi, chẳng hề tỏ ra hòa nhã với hắn, còn vừa mới lên là đi đòi nợ ngay, không hề chùa chút sĩ diện nào cho Tấn vương

Giữa hai người, không những không “thân mật” như lời đồn, hơn nữa còn không vừa mắt nhau như kẻ thù.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, tử uyển phồn hoa náo nhiệt

Bách quan yến hôm nay là lần đại yến đầu tiên kể từ khi Triệu Miên Trạch kế vị, cộng thêm yến tiệc tiếp đãi sứ thần nên có thể nói là quốc yến

Trong điện Lân Đức, trọng thần trong triều, tam công cửu khanh, hoàng thân quốc thích đều mang theo gia quyển đến dự tiệc

Các sứ giả Bắc Địch cũng đều có mặt

Hiền, Thục, Trang, Kính tứ phi của Triệu Miên Trạch cũng ngồi phía dưới.

Nhiều người như thế, không thể nói là không náo nhiệt.

Hạ Sơ Thất và Triệu Miên Trạch ngồi cạnh nhau, gần như không hề nhìn những người đến dự tiệc hôm nay

Quá nhiều người quen

Một vài cố nhân đã lâu không gặp, hôm nay đều đến đông đủ

Chỉ có điều vật đổi sao dời, cảnh còn nhưng người đã khác xưa, dường như mỗi người đều có những vị trí khác nhau

Nàng không dám nghĩ, họ sẽ nhìn nàng thế nào

Thậm chí cũng không dám nghĩ, hiện tại Triệu Thập Cửu nghĩ gì về nàng

Đúng vậy, nàng không hề tin hắn mất trí nhớ.

Chó má! Trên đời này ai cũng có thể mất trí, nhưng Triệu Thập Cửu sẽ không!

Hắn là ai chứ? Tiện nhưng vô hình, đen nhưng vô sắc

Ai có thể đoán trúng được tâm tư của hắn?

Nàng vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo, biểu hiện rất đúng mực, khi Triệu Miên Trạch nói chuyện với sứ thần Bắc Địch và chúng thần, khi cần cười nàng sẽ cười, khi cần đoan trang nàng sẽ đoan trang, không hề nhìn Triệu Tôn thêm một lần nào nữa

Tất nhiên, hắn cũng không nhìn nàng

Cứ như hai người đã bàn bạc từ trước, ánh mắt của họ không hề lướt qua nhau, không ai đoán được trong lòng họ đang nghĩ điều gì.

Dạ yến trong cung, tất nhiên là không thể thiếu phần của ca vũ.

Trong tiếng kính rượu, các vũ cơ của Giáo Phường Tư uyển chuyển bước vào điện, từng nhịp đàn sáo du dương, các vũ cơ cất những bước nhảy nhẹ nhàng, trong buổi yến tiệc của hai nước, họ cứ liên tục mày đưa mắt lại với các hoàng thất quý tộc, bầu không khí trong điện hài hòa dễ chịu

Dăm ba người chụm đầu vào nhau, nhỏ tiếng bàn luận

Người đẹp, rượu ngon, lời hay ý đẹp, một cảnh mỹ sắc nhân gian

Sứ thần Bắc Địch uống rượu không câu nệ

Chúng thần Đại Yến kính rượu trong lễ độ

Tiếng nói cười vui vẻ vang lên khắp nơi, Triệu Tôn thì vẫn cứ luôn tỏ ra thờ ơ, không ngẩng đầu nhìn ca vũ, cũng không chú ý đến chuyện xung quanh, chỉ ngồi uống rượu trong im lặng một mình, không biết đang nghĩ điều gì.

Qua một lúc sau, Triệu Miên Trạch khẽ cười nhìn hắn, rồi lại nhìn sứ thần Bắc Địch, bỗng nhiên nâng ly nói: “Thái tử Cáp Tát Nhĩ và hai vị công chúa vượt ngàn dặm xa xôi đến Đại Yến ta, còn có lòng đưa Thập Cửu hoàng thúc về, thêm phúc cho xã tắc Đại Yến, trầm cảm kích không thôi

Thái tử điện hạ, kính ngươi một ly.”

Cáp Tát Nhĩ cong môi, cười khẽ: “Bệ hạ khách sáo rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.