Mọi người ngơ ngác, duy chỉ có Hạ Sơ Thất vẫn chẳng thèm để tâm tới.
Nàng như cười như không, nhìn Triệu Tôn, “Ngươi có biết, người vẫn còn thiếu ta bao nhiêu bạc không? Có biết, sao người lại thiếu nợ ta không?”
Triệu Tôn cau mày, nhìn đôi mắt đen láy to tròn của nàng, đen mặt lại
Nhưng ý cười trên môi nàng lại cực kỳ sâu, một chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu thoắt ẩn thoắt hiện, nàng vô tình liếc nhìn yết hầu của hắn
“Nợ ta rất nhiều, ngươi phải dùng sức kiểm đấy nhé?” Trong điện có người không nhịn được, bật cười khe khẽ
Đường đường là hoàng hậu một nước, đã vào đến đại điện, chuyện đầu tiên nàng làm lại là đòi người khác trả nợ trước mặt sứ thần và các văn võ bá quan
Chuyện này nói ra thì hoang đường, ngoại trừ Hạ Sơ Thất, e rằng không phải ai cũng làm được
Nhưng nàng không những đã làm, mà còn làm rất hiển nhiên
Đôi mắt Hạ Sơ Thất ngập tràn ý cười, nàng nhìn chằm chằm Triệu Tôn, cứ như muốn hắn trả tiền ngay lập tức vậy.
Ngoại trừ Triệu Tồn ra, những người khác tất nhiên sẽ không hiểu, vì sao đường đường một vương gia lại phải “dùng sức kiếm” bạc
Họ chỉ cảm thấy cảnh tượng quỷ dị này lại có một sự hài hước khó nói, trong từng tiếng cười be bé kia, sự u ám và lúng túng trong điện lúc ban nãy hình như cũng đã bị cuốn đi sạch sẽ.
“Tiểu Thất!” Triệu Miên Trạch nín thở trong chốc lát, cuối cùng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482306/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.