Có thể là vì xoa dịu sự lúng túng, Lan Tử An mỉm cười, quỳ xuống đầu tiên
“Để hậu ân ái, là phúc của xã tắc Đại Yến.” “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuc thien tuc thiên thiên tuế.” Văn võ trong triều dõng dạc phụ họa theo sau
Hạ Sơ Thất không nói gì, chỉ lướt nhìn quanh một vòng
Bất thình lình, nàng chạm phải đối con ngươi sâu như đáy giếng.
Đôi mắt ấy rất khác biệt, hắn từng theo nàng từ Thanh Cương đến kinh sư, từ kinh sư đến Vĩnh Bình, từ Vĩnh Bình đến Kiến Ninh, từ Kiến Ninh đến Mạc Bắc, từ Mạc Bắc đến Âm Sơn
Hắn từng nhìn nàng chăm chú trong vô số đêm, hắn cũng từng nhìn nàng đầy nồng nàn khi hai người hôn nhau, hắn cũng từng tận mắt nhìn nàng ngồi vào thang trời khi còn ở Lầu Hồi Quang Phản Chiểu.
Là ảo giác ư? Nàng tự nhéo mình một cái thật mạnh, rồi nhìn về phía hắn một lần nữa.
Hắn ngồi chung với các hoàng thúc khác, khoác trên mình một bộ y phục đen viền chỉ vàng, hồng mang đai loan dành riêng cho thân vương Đại Yến, tuấn tú bất phàm, ngồi giữa những nam tử cao quý bức người, hắn mang trong người một sức quyến rũ không ai sánh bằng.
Nàng bỗng thấy mờ mắt, quên cả hô hấp
“Triệu Thập Cửu.” Nàng buột miệng thốt lên.
Nàng thốt lên trong lúc kinh ngạc, giọng không hề nhỏ, nó truyền vào tai của tất cả những người ngồi trong điện.
Triệu Miên Trạch khẽ nheo mắt lại, lẳng lặng đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482305/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.