Y còn quan tâm tới hoàng để làm quái gì chứ? Y không nói hai lời đã thúc ngựa phi ra khỏi thành chào đón, vừa hay gặp phải cảnh nhiều người vây bắt một mình Triệu Tôn
Một bụng lửa đang không biết phải xì ra thế nào, vừa nghe thấy thế liền vung kiếm tra trước ngực, đề phòng nhìn Chu Chính Tường.
“Phụng chỉ, phụng chỉ của ai?”
Chu Chính Tường liếc nhìn Triệu Tôn, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ
“Đây là quân cơ, Định An hầu không cần hỏi tới.”
“Con mẹ ngươi!” Trong quân thực ra là có quy định không được hỏi thăm hay tiết lộ việc quân cơ
Nhưng Trần Đại Ngưu là một người thô thiển, hơn nữa lúc này tâm tình phấn khởi, y nhìn mặt Chu Chính Tường, tức giận vô cùng, chỉ vào chính mình rồi lại chỉ sang Triệu Tốn
“Chẳng lẽ ngay cả Tấn vương điện hạ mà ông đây cũng nhận nhầm được sao?” “Hầu gia bớt giận.” Chu Chính Tường cung kính tiến lên, “Mạt tướng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, thật sự bất đắc dĩ...” “Ông đây quan tâm người thế nào làm quái gì?”
Trần Đại Ngưu trợn mắt, đang định đánh người thì Triệu Tôn mặt không đổi sắc giục ngựa đi tới trước mặt y, vó ngựa nhếch lên, đá về phía Chu Chính Tường.
“A”, Chu Chính Tường sợ tới mức lùi về sau từng bước, đang định mở miệng thì cửa thành lại có một người vội vã chạy tới
Người còn chưa đến nơi đã cao giọng hộ.
“Điện hạ!”.
Ánh mắt Triệu Tôn ngước lên, nhìn về phía người nọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482301/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.