Cách một tầng mưa bụi, giọng nói của gã ta rất trầm
“Tấn vương đã sớm qua đời mấy tháng rồi, sao có thể chui ra một Tấn vương được nữa? Người này không biết có âm mưu gì, bắt lại đã rồi nói sau.” Khóe miệng Triệu Tôn nhếch lên khinh bỉ, tay hắn nắm chặt đao thép.
“Lên!”
Chu Chính Tường nheo mắt, không nhìn rõ mặt Triệu Tôn, cũng không dám nhìn kĩ, chỉ cảm thấy trong đáy mắt hắn tràn ngập sự sắc bén lạnh lùng, đó là một loại sát khí khiến người ta không kiềm chế được mà muốn bỏ chạy trối chết.
“Lên!”
Cao giọng hồ lên xong thì gã rùng mình một cái
Thắng làm vua, thua làm giặc, xưa nay vốn luôn như thế
Hoàng thái tôn kể vị, còn gã chỉ là một tướng lĩnh thủ thành rất bình thường, không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh
Rất nhanh, dưới câu ra lệnh của Chu Chính Tường, một đám quân tốt cũng xông lên
Bọn họ tiến lên trước một bước, tự sắp xếp đội hình theo hình cánh cung, tới gần người đàn ông đang cười trên chiến mã kia.
“Giết!”.
Tiếng chém giết lại vang lên, rất nhanh chỗ này đã biến thành một vùng đỏ tươi
Ánh sáng đèn đuốc ở dưới cổng thành rất mỏng manh, lúc sáng lúc tối, y như ma trơi, chiếu rọi một vùng đất đang biến thành địa ngục trần gian
Người đàn ông kia, cho dù chỉ có một mình lẻ loi, nhưng lại không ai có bản lĩnh dám tới gần hắn.
Chết!
Vẫn là chết! Một người tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482300/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.