“Thái Tôn Phi, mời nói.” Hạ Sơ Thất nhìn Thôi Anh Đạt một cái thật sâu, nhướng môi lên, vẻ tươi cười càng ngọt ngào hơn mấy phần, im lặng một chút, lúc đi ngang qua ông ta, nàng mới đứng lại, giọng thấp đến cực điểm: “Muốn đèn tắt thì hãy vặn nó thật sáng
Muốn người chết thì hãy để kẻ đó thật sung sướng, tính toán của bệ hạ thật là hay
Nhưng mà, giúp ta nhắc nhở ngài ấy một câu: Tức nước ắt sẽ vỡ bờ, làm quá mức thì khó tránh khỏi sẽ khiến người chỉ trích
Vừa đủ là được rồi!”
Thôi Anh Đạt kinh hãi không thôi
Ông ta nghiêng mặt sang, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng của nàng, sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Chần chừ một chút, ông ta khom người, “Vâng, lời của Thái Tôn Phi, lão nô nhất định chuyển tận tai bệ hạ.” Thôi Anh Đạt lại dẫn người rời đi.
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nhẹ nhàng đi vào trong điện
Giáp Nhất bước ra từ cửa ngách, đi theo sau nàng, yên tĩnh một hồi lâu cũng không nói gì
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta một cái, cho mọi người trong điện lui ra, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Mấy ngày nay, có tin tức gì ở bên ngoài truyền vào không?”
Giáp Nhất nhăn mày, “Không hiểu Triệu Miên Trạch đang giở trò quỷ quái gì, điện Sở Từ bị canh phòng rất nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay ra được
Đêm qua ta định đi ra ngoài một chuyến cũng bị thị vệ ngăn lại, bảo là nếu muốn ra ngoài thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482289/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.