“Thái Tôn Phi, mời nói.” Hạ Sơ Thất nhìn Thôi Anh Đạt một cái thật sâu, nhướng môi lên, vẻ tươi cười càng ngọt ngào hơn mấy phần, im lặng một chút, lúc đi ngang qua ông ta, nàng mới đứng lại, giọng thấp đến cực điểm: “Muốn đèn tắt thì hãy vặn nó thật sáng
Muốn người chết thì hãy để kẻ đó thật sung sướng, tính toán của bệ hạ thật là hay
Nhưng mà, giúp ta nhắc nhở ngài ấy một câu: Tức nước ắt sẽ vỡ bờ, làm quá mức thì khó tránh khỏi sẽ khiến người chỉ trích
Vừa đủ là được rồi!”
Thôi Anh Đạt kinh hãi không thôi
Ông ta nghiêng mặt sang, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng của nàng, sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Chần chừ một chút, ông ta khom người, “Vâng, lời của Thái Tôn Phi, lão nô nhất định chuyển tận tai bệ hạ.” Thôi Anh Đạt lại dẫn người rời đi.
Hạ Sơ Thất cười lạnh, nhẹ nhàng đi vào trong điện
Giáp Nhất bước ra từ cửa ngách, đi theo sau nàng, yên tĩnh một hồi lâu cũng không nói gì
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta một cái, cho mọi người trong điện lui ra, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Mấy ngày nay, có tin tức gì ở bên ngoài truyền vào không?”
Giáp Nhất nhăn mày, “Không hiểu Triệu Miên Trạch đang giở trò quỷ quái gì, điện Sở Từ bị canh phòng rất nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay ra được
Đêm qua ta định đi ra ngoài một chuyến cũng bị thị vệ ngăn lại, bảo là nếu muốn ra ngoài thì phải bẩm báo trước với hoàng thái tôn.”
Mấy ngày nay, Triệu Miên Trạch không tới, không biết là vẫn đang tìm cách phá cờ ở Nguyên Lâm Đường hay là cố ý tránh né nàng, việc này đúng là hơi cổ quái
Nhưng ngẫm nghĩ một chút, nàng đột nhiên hiểu ra.
Hắn ta làm thế, có lẽ là đề phòng hoàng đế
Ngày nào cũng ban thưởng, đương nhiên Triệu Miên Trạch sẽ không giống người khác nghĩ là lão hoàng đế đã thông suốt rồi
Bởi vậy, sau khi phát hiện ý muốn giết người của lão hoàng đế, hắn ta bày ra vẻ đề phòng này cũng là chuyện bình thường
Lý do này rất hợp lý, nàng nghĩ một chút rồi cũng chẳng bận tâm nữa
Nàng không muốn hỏi nhiều, cả người yếu ớt ngồi xuống nệm êm, ánh mắt nặng nề nhìn rèm màu lam nhạt đang đong đưa trước cửa, im lặng một hồi
Thật lâu sau, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Giáp Nhất
“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
“Mười bảy tháng tư.” Mặt Giáp Nhất không có biểu cảm gì.
“Mười bảy tháng tư, mấy ngày nữa, Hạ Thường sẽ tới đón ta rời cung...” Hạ Sơ Thất khẽ mấp máy môi, đi về phía cửa sổ khắc hoa, đẩy cửa sổ ra, một luồng gió thổi tới lướt nhẹ trên mặt nàng.
Không khí ấm áp, trong lành, thật là một ngày tốt lành.
Nàng vuốt ve bụng, ánh mắt mơ màng, ý cười trên khóe môi dần hiện lên
Nàng chậm rãi ngồi xuống, nhìn Giáp Nhất.
“Chỉ sợ hoàng để không chờ được nữa.” Sáng sớm ngày hôm sau, Thôi Anh Đạt lại tới nữa.
Có lẽ là do hôm qua có lời dặn dò “đầy ý tốt” của Hạ Sơ Thất nên nay chỉ có một mình ông ta tới, không dẫn theo tiểu thái giám, cũng không mang đến bất kỳ món ban thưởng nào, chỉ có một lời khẩu dụ của hoàng để mà thôi.
“Hôm nay thời tiết trong lành, thân thể bệ hạ cũng khoan khoái không ít, nghe nói đỗ quyên đỏ ở trong vườn Ngự Cảnh của Đồng cung đã nở nên đặc biệt tới chơi, bệ hạ gọi Thái Tôn Phi cùng qua đó nói chuyện.” Hạ Sơ Thất cười nhẹ, đáp: “Thôi công công chờ một chút, để ta đi thay y phục.” Quay về phòng, nàng bảo Tinh Lam trang điểm cẩn thận cho mình
Một bộ cung trang Bích Yên Là mới may, váy áo thướt tha như nước chảy, búi tóc cao cài trâm, nhìn tổng thể thì vô cùng hoa lệ
Rất tôn quý, rất xinh đẹp, cũng rất lạ lẫm, lạ lẫm đến mức không hề giống nàng chút nào.
Nàng nhìn vào gương đồng, vỗ về nhè nhẹ vào bụng dưới, xoa mấy vòng, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều
Nàng đã xông qua biết bao nhiêu cửa ải máu lửa đầy khó khăn rồi, cho dù vận mạng bị kìm kẹp tàn nhẫn thế nào đi nữa thì cũng chẳng ngăn được mục đích báo thù của nàng.
Lúc đi từ trong phòng ra, Hạ Sơ Thất không nhìn thấy Giáp Nhất
Nàng híp mắt, chỉ thấy Trịnh Nhị Bảo đang hốt hoảng hoang mang đứng đợi ở đó, thấy nàng đi ra thì ân cần ghé sát vào, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng
“Chủ tử..”
“Sao?” Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta
Nhị Bảo công công liếc nhìn Thôi Anh Đạt đứng chờ ở cửa điện, hạ thấp giọng xuống, “Nô tài cảm thấy nguy hiểm lắm, có cần nô tài nghĩ cách truyền tin cho..
Đại đô đốc không?”
Trịnh Nhị Bảo luôn không ưa Đông Phương Thanh Huyền, chỉ sợ hắn ta sẽ cướp mất người phụ nữ của chủ tử gia nhà mình, lần nào Đông Phương Thanh Huyền đến gặp Hạ Sơ Thất, cậu ta đều nhìn chằm chặp không rời, lúc này lại chủ động đề nghị đi tìm hắn ta nhờ giúp đỡ, rõ ràng là ngay cả cậu ta cũng cảm thấy sóng gió đang đến, lo lắng thay cho nàng.
“Ngươi đi tìm ư?” Hạ Sơ Thất nở nụ cười, “Ngươi không ghét hắn nữa à?”
Trịnh Nhị Bảo nghẹn họng, miệng méo xệch, “Nô tài chỉ không ưa cái vẻ thích quyến rũ người mà thôi, chứ không ghét bản thân hắn
Chủ tử, hôm nay..
tim nô tài không ngừng đập nhanh, chưa bao giờ cảm thấy bất an, sợ hãi như thể này
Cảm giác này, giống như ngày mà gia mất vậy...”
“Sợ gì chứ?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn Thôi Anh Đạt, thấy ông ta quay lại nhìn mình thì nhẹ nhàng cười đáp lại, thấp giọng nói, “Chuyện của ta, không muốn làm phiền tới hắn
Hắn không nợ ta, ta không thể kéo hắn vào chuyện này được.”
“Chủ tử, thế nhưng người...” Trịnh Nhị Bảo muốn phản bác nhưng lại bị nàng lạnh lùng lườm cho một cái, nói sang chuyện khác, “Nhớ rõ, ba cái đèn lồng đỏ treo ngoài cửa, không được phép tháo xuống.” Trong cung không tiến hành động, khắp nơi đều là tai mắt của người khác
Ngày đó, ở trong nội viện viện Thừa Đức tại phủ Tấn vương, nàng và Đông Phương Thanh Huyền từng có ước định với nhau
Nếu nàng cần hắn giúp thì sẽ treo trên cửa ra vào sổ đèn lồng chẵn, nếu nàng cảm thấy mình có thể tự giải quyết thì treo số lẻ.
Mà nàng, chưa từng nghĩ đến việc treo số chẵn
Nàng muốn dựa vào chính mình, không muốn cả đời dựa vào người khác.
Hờ hững phân phó xong, nàng không để ý tới Trịnh Nhị Bảo đã nôn nóng tới mức giậm chân nữa mà nhẹ nhàng nở nụ cười đi về phía Thôi Anh Đạt.
“Thôi công cộng, để ông chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi.” Khẩu dụ của hoàng đế cũng chính là thánh chỉ
Cho dù điện Sở Từ có nhiều thú vị hơn nữa thì cũng vô dụng mà thôi.
Có Thôi Anh Đạt phụng chỉ tới mời, còn đích thân đi cùng nàng, ai dám ngăn nàng ra ngoài chứ? Lư Huy và A Ký chịu trách nhiệm phòng ngự ở điện Sở Từ không dám kháng lệnh, hai người nhìn nhau, A Ký vội vàng đi tới điện Văn Hoa báo tin
Lư Huy thì dẫn theo vài người đi theo từ xa, đề phòng có việc bất ngờ xảy ra
Mùa xuân, tháng tư, cảnh vật đổi mới
Vườn Ngự cảnh trăm hoa đua nở, liễu xanh đào đỏ, chim khách hót vang, đỗ quyên nở rộ, vạn vật sinh sôi nảy nở trong ngày tháng từ trong lành
Ánh mặt trời rực rỡ trong mây, mây trắng vui đùa, gió mát hiu hiu, trong đình Ngự Cảnh ở cuối vườn, Hồng Thái Đế ngồi một mình ở đó, yên lặng thưởng thức một bình trà thơm
Hương trà thoang thoảng, nhẹ nhàng, tao nhã
Hạ Sơ Thất mỉm cười, đến gần ông ta, phúc thân.
“Bệ hạ vạn an” Tay bưng chén trà của Hồng Thái Để hơi dừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên gương mặt đầy nếp nhăn xuất hiện một nụ cười hiền lành giống như một ông cụ bình thường vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]