Chương trước
Chương sau
“Như vậy, chỉ còn thời gian mấy ngày nữa.” “Bệ hạ..

người nói là?” Thôi Anh Đạt cả kinh, ngón tay hơi run lên một cái

Lúc trước, hoàng đế tôn trọng ý kiến của hoàng thái tôn, một mực không động vào Hạ Sở, vốn dĩ chính là đợi nàng trở về phủ Ngụy quốc công rồi mới lại nghĩ cách trừ khử

Tâm tư của bệ hạ là không muốn vì một người phụ nữ mà làm tổn thương tới tình cảm tổ tôn

Hôm nay Tấn vương đã về, vạn tuế gia lại đang quan tâm tới quan hệ thúc chất nữa rồi sao?

Thôi Anh Đạt là một người thông minh, nhìn thấu tâm tư hoàng đế, cũng không nói rõ mà chỉ nói bóng nói gió, “Bệ hạ, sức khỏe của người không tốt, cũng đừng bận lòng những thứ này nữa, hết thảy đều phải đảm bảo thánh thể khỏe mạnh mới được

Lão nô già rồi, không biết còn có thể hầu hạ người bao lâu, không muốn thấy người cả ngày cứ vất vả vì việc nước...” Dường như không nghe thấy lời khuyên của ông ta, Hồng Thái Đế nhắm mắt lại, đột nhiên chúng vào mép giường ngồi thẳng dậy, vuốt ngực, nhìn bấc đèn đang cháy leo lét, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều.

“Thôi Anh Đạt, nước đã loạn rồi!”

“Bệ hạ, người...” Thôi Anh Đạt thấy cõi lòng lạnh lẽo.

“Lão nô tài người ấy, đừng có mà vòng vèo khuyên trẫm làm gì.” Hồng Thái Đế cắt ngang lời ông ta, thở dài não nề, đưa tay vuốt phẳng nệm giường nhăn nhúm, hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng cực kỳ bén nhọn

“Mài mực cho trẫm.”

“Đêm khuya rồi, bệ hạ muốn viết gì, để ngày mai làm cũng không muộn.” “Làm theo lời ta đi...”

Trời đã tang tảng sáng

Sương mù ở chân trời tan đi, đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua

Đến tận hừng đông, Triệu Miên Trạch mới rời khỏi điện Sở Từ

Ai mà chẳng có lòng hảo thắng, huống chi là một hoàng tôn hậu duệ quý tộc như hắn ta chứ? Suy nghĩ cả đêm, đến tận hừng đông vẫn không thể nào phá giải, nếu không nhất định phải lên triều, chỉ sợ hắn ta sẽ không nỡ bỏ đi.

Có thể sử dụng một ván “cờ chết” để vây khổn hắn ta, Hạ Sơ Thất thấy thật khâm phục bản thân mình, cũng thấy tội nghiệp thay cho hắn ta - đứa trẻ có chỉ số thông minh không đủ, thật đáng thương

Vì thế, nàng đặc biệt dặn dò Mai Tử phân phó nhà bếp chuẩn bị cho hắn ta một bàn đồ ăn sáng thật phong phú, còn cười híp mắt lại đưa lên cho hắn ta nữa

Trước khi hắn ta đi, nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn ta, nàng còn tốt bụng an ủi: “Không cần vội vàng, cứ từ từ suy nghĩ, ván cược này Triệu Tôn còn giải được, cho dù ngươi không phá giải được thì cũng chẳng ai dám cười ngươi.”

Chỉ là một câu khích tướng, nàng không biết Triệu Miên Trạch sẽ nghĩ thể nào, dù sao một mình nàng cũng được vui vẻ rất lâu

Kể từ đó, nếu hắn ta còn muốn thể diện thì đại khái trong thời gian ngắn sẽ không dám ép buộc nàng nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Lan Đần lại tới điện Sở Từ.

Giống như những ngày thường, Hạ Sơ Thất dẫn hắn vào trong phòng thuốc, xem bệnh cho hắn, lại giấu người ngoài, lén lút cho hắn uống thuốc, sau đó mới để Mai Tử dẫn hắn ra ngoài chơi

Thời tiết càng ngày càng ấm lên

Mặt trời ló dạng, cả người tràn ngập ấm áp

Hạ Sơ Thất lười nhác ngồi bên cửa sổ ngắm ánh nắng mặt trời chói mắt, trong lòng không hiểu sao tự nhiên thấy không yên

Im lặng một hồi, nàng ngồi dựa lại trên nệm êm, bắt đầu sao chép “Kim Triện Ngọc Hàm”

Chép một tờ lại xé một tờ, xé một tờ xong lại chép lại một tờ

Trịnh Nhị Bảo thấy thể thì không khỏi nuốt nước bọt

“Thất tiểu thư, người làm thế không phải là quá.” Lãng phí.

Nhị Bảo công công không biết nhiều chữ, chỉ có thể đau lòng cho tờ giấy

Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta, lắc đầu cười, nhưng cũng không giải thích gì.

Trong thời đại chẳng có mấy hoạt động giải trí này, viết chữ và xé giấy là hoạt động tốt hàng đầu rồi, thứ nhất là giết thời gian, thứ hai là làm tâm tình thoải mái, thứ ba có thể rèn luyện trí nhớ

Nhất là hôm nay, không hiểu sao nàng cứ thấy buồn bực trong lòng

Thủ vệ ở bên ngoài đột nhiên tăng lên, nàng không biết tại sao, nhưng có thể mơ hồ cảm thấy, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra

Cả một buổi sáng bỗng đột nhiên trở nên ồn ào

Đại thái giám Thôi Anh Đạt của cung Càn Thanh lĩnh theo mười mấy tiểu thái giám, bưng theo một đống lễ vật lớn nhỏ tấp nập đi tới

Thấy nàng đi ra, Thôi Anh Đạt tỏ vẻ vui mừng.

“Thái tôn chi tiếp chỉ...”

Hạ Sơ Thất không biết lão hoàng đế đang có âm mưu gì, chỉ biết kính cẩn nghe theo quỳ xuống.

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Thôi Anh Đạt nhìn xuống đỉnh đầu nàng, tươi cười rạng rỡ tuyến chỉ

Trên thánh chỉ viết toàn là khen ngợi nàng tính tình ôn hòa, hiền hậu, lương thiện gì đó

Tiếp theo là danh mục quà tặng mà hoàng để bạn thưởng

Thôi Anh Đạt đọc tới món nào, tiểu thái giám liền dâng lên món đó, đọc xong thì cũng đã đến một khắc sau rồi

Đồ vật ban thưởng cho điện Sở Từ đều vô cùng xa hoa, thứ nào thứ nấy đều là vật phẩm tinh tế, đủ mọi đồ vật tao nhã xinh đẹp, làm mọi người nhìn mà hoa cả mắt.

Thôi Anh Đạt rời đi, người của điện Sở Từ cực kỳ vui vẻ.

Đại đa số người đều biết hoàng đế không thích vị Thái Tôn Phi này, sở dĩ đồng ý chuyện hôn sự của nàng và hoàng thái tôn, thứ nhất là vì đã có ước định trước kia với tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Cán, thứ hai là bị hoàng thái tôn dồn ép không còn cách nào khác

Nhưng hôm nay, chứng kiến những vật phẩm bạn thưởng này, lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ

Làm gì có chuyện hoàng để không thích Thất tiểu thư chứ?

Ngày tháng đại phú đại quý của Thất tiểu thư đã đến rồi.

Nha đầu bà tử thái giám ai cũng được thơm lây

Trọn vẹn một ngày, điện Sở Từ chìm trong không khí vui mừng hớn hở.

Sau giờ Ngọ, Tinh Lam cầm một khung thêu hoa, vui vẻ ngồi bên cạnh Hạ Sơ Thất, liếc nhìn sắc mặt hờ hững “mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh” của nàng, khẽ cười nhẹ nhàng: “Xem ra bệ hạ đã suy nghĩ thông suốt rồi, về sau chắc sẽ không làm khó người nữa

Như vậy, cuối cùng cũng có thể yên tâm.”

Trong tay Hạ Sơ Thất cầm bút lông, mắt cũng không ngước lên nhìn, giọng điệu lạnh nhạt, khẽ hừ một tiếng:

“Bánh có nhân sẽ không tự nhiên rơi từ trên trời xuống đâu, dưới mặt đất thể nào cũng có cạm bẫy.” Tinh Lam ngẩn người, nhìn bộ dạng ung dung tự tại của nàng, nhíu mày nói tiếp: “Nô tỳ cũng cảm thấy hơi kỳ quái, đang yên đang lành sao tự nhiên bệ hạ lại ban thưởng công khai như thế chứ? Thất tiểu thư, chẳng lẽ ông ta có..

có ý đồ gì khác sao?”

Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, không trả lời

Nàng nhẹ nhàng đặt bút xuống, duỗi lưng mệt mỏi, đi tới đi lui trong phòng một cách nhàn tản, thỉnh thoảng lại làm mấy động tác quái dị mà Tinh Lam không biết là gì

Vặn eo một hồi, tập cơ ngực một hồi, lại xoạc chân một hồi lâu mới đột nhiên cười nói: “Chuyện ban thưởng còn chưa dừng lại đâu.” “Hả? Ý người là sao?” Tinh Lam kinh ngạc hỏi.

Khẽ híp mắt, Hạ Sơ Thất cong môi lên, chế giễu nửa đùa nửa thật, “Cứ chờ mà xem, lần này ta phát tài rồi.”

Tỉnh Lam không nhịn được phì cười một tiếng

Nàng ta vốn tưởng Hạ Sơ Thất chỉ nói đùa cho vui, ai ngờ lời ấy lại trở thành sự thật

Sáng sớm ngày kế tiếp, Hạ Sơ Thất vừa rửa mặt xong thì Thôi Anh Đạt lại tới truyền chỉ.

Cũng không khác gì hôm qua, ngoài ban thưởng thì cũng chỉ có ban thưởng

Bốn ngày bốn đạo thánh chỉ, chừng hai trăm vật phẩm được ban xuống, ồn ào tới mức ai ai cũng biết chuyện Hồng Thái Để rất thương yêu cô cháu dâu chưa qua cửa này

Vàng bạc châu báu, gấm vóc tơ lụa, ngọc khí đồ cổ, của ngon vật lạ, không chỉ làm người trong điện Sở Từ đỏ mắt mà còn khiến cho đám nữ nhân trong toàn bộ hậu cung phải ghen tị

Từ lúc Đại Yến lập quốc đến nay, hoàng đế chưa bao giờ bạn thưởng nhiều như thể cho bất kỳ ai, ngay cả Cống phi cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.