Chương trước
Chương sau
“Ta không muốn nuốt lời với nàng, nhưng mà mấy tháng thật sự quá lâu

Ta không chờ nổi

Tiểu Thất, ta chỉ là một nam nhân bình thường, ta..

Tối nay ta nghỉ lại ở đây, được chứ?”

Hạ Sơ Thất ngây ra, nhìn vào ánh mắt nóng rực của hắn

Mấy ngày nay, hắn luôn rất quy củ, cũng không có ý gì là muốn có nàng ngay, trước giờ đều luôn giữ lễ giữ tiết

Thành thực mà nói, hắn chính là một trong những nam nhân thuộc loại quân tử mà nàng đã gặp.

Hôm nay lại chẳng để tâm đến khi khái, thế này là sao?

Nàng cân nhắc một chút, dường như hơi hiểu ra.

Nam nhân tầm tuổi này của hắn đang là lúc đam mê với chuyện ấy, trước kia ở bên Hạ Vấn Thu, đương nhiên là hắn luôn có một cuộc sống tình dục vui vẻ

Nay đã không còn Hạ Vấn Thu nữa, cũng không nghe nói hắn tới nơi ở của trắc phi nào, có lẽ không nhịn được nữa rồi...

Nàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn hắn, “Ta hiểu ý của điện hạ

Có điều, ngài có vài vị tiểu thiếp rồi, hơn nữa bọn họ đều là con gái của trọng thần trong triều, không nên bỏ bê như thế mới đúng

Nếu ta là ngài, nhất định sẽ không để bọn họ phải chăn đơn gối chiếc

Thỉnh thoảng qua lại một chút, cả hai cùng vui, mà còn có thể yên ổn triều đình, cớ sao không làm?”

Hơi thở Triệu Miền Trạch gấp gáp, ánh mắt nặng nề, hắn nhìn tóc trước ngực nàng.

“Nàng thực sự nghĩ như vậy sao?” “Ta chưa từng nói dối.” Hạ Sơ Thất nghiêm túc nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, vén tóc ở trước ngực ra sau, lơ đễnh nói, “Ngài là trữ quân, đương nhiên phải khai chi tán diệp cho hoàng thất, đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.” Ánh mắt Triệu Miên Trạch chợt lạnh, hắn cười khổ một tiếng

“Nàng thực biết suy nghĩ cho ta, đúng là hiển thế.”

Hạ Sơ Thất nhìn hắn, dừng một chút, sau đó cười khẽ: “Chuyện này không liên quan tới việc hiển hay không hiền

Nếu người thật tình muốn bồi thường cho ta thì tốt nhất ít tới chỗ ta thôi, nên qua lại chỗ mấy vị trắc phu nhân hơn một chút

Giống như lúc trước người đối xử với Tam tỷ ấy, đó mới là bảo vệ, ngươi có hiểu không? Ngươi càng coi trọng ta, người ta sẽ càng hận ta hơn

Nếu ngươi cứ như thế này thì chẳng phải đang tìm thêm việc cho ta sao?”

“Ta...”

Triệu Miên Trạch bị những lời của nàng làm cho cứng họng.

Trước kia vì Hạ Vấn Thu, hắn đã từng làm như thế.

Khi đó, hắn một lòng che chở cho nàng ta, cũng không nghĩ quá nhiều, mặc dù rất lâu không tới thăm nàng ta thì cũng không quá mức nhớ nhung

Bởi thế, hắn vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người đam mê nhục dục, cũng rất hờ hững với chuyện nam nữ, chú trọng tu thân dưỡng tính, chỉ cho rằng nam tử quá tham luyến nữ sắc thì sẽ bị tổn hại tinh khí, không phải là hành vi của người tài.

Nhưng hôm nay...

Hắn thật sự rất muốn.

Mấy ngày nay, thực ra hắn cũng nghĩ tới việc nếu ít tới điện Sở Từ thăm nàng thì nàng sẽ tránh bị người ta nói ra nói vào, rước lấy phiền phức không đáng có

Rõ ràng là cùng một việc giống nhau, nhưng lúc làm cho Hạ Vấn Thu thì hắn hoàn toàn làm được, đến giờ muốn làm cho nàng thì lại không làm nổi

Chân cứ như không chịu nghe sai khiến, cho dù chẳng có việc gì thì tới nhìn nàng một cái thôi cũng đã thấy đủ.

Chỉ tiếc, dường như nàng lại không nghĩ như thế

Khi đó hắn từng hỏi Hạ Vấn Thu, nàng ta liền khóc rất thương tâm.

Nhưng còn nàng, nàng lại ra sức duỗi hẳn đi.

Thật lâu sau, hắn mới đột nhiên bật cười, “Nếu là Thập Cửu hoàng thúc, nàng cũng đối đãi với thúc ấy như thế, bảo thúc ấy đi tìm người phụ nữ khác ư?”

Hạ Sơ Thất ngẩn ra, ngươi là chàng chắc? Nếu Triệu Tôn mà làm thế, nàng tát chết hắn luôn

Trong lòng nghĩ thế, nhưng nàng không trả lời.

Triệu Miên Trạch nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên nóng rực, đôi mắt lướt qua những đường cong trên cơ thể nàng, chỉ thấy miệng lưỡi khô đắng, càng cảm thấy hâm mộ đám tóc có thể tùy ý trượt trên thân thể nàng.

Im lặng một hồi, hắn liền nhíu mày rồi nói với vẻ hơi đăm chiêu, “Mấy ngày nay, hình như nàng béo lên một chút rồi thì phải?”

Triệu Miền Trạch đột nhiên nói câu đó khiến cho Hạ Sơ Thất sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Thật không?”

“Thật.” Hắn cười nói, “So với lúc mới về kinh, nàng trắng hơn, béo hơn, dáng người cũng đẹp hơn

Tiểu Thất, được lấy nàng làm thế, đó là phúc của ta.” Cảm xúc của Triệu Miên Trạch phập phồng, hắn nâng tay xoa tóc nàng, “Tiểu Thất, nàng là thê tử của ta, sớm muộn gì chúng ta cũng ở bên nhau...” “Còn chưa đại hôn, ai nói là được chứ?” Giọng nàng trở nên lạnh buốt, thấy mặt hắn trầm xuống thì lại mỉm cười, “Ngươi nóng vội cái gì, chờ đến đại hôn rồi, tất nhiên ta sẽ là của ngươi thôi.”

“Nhưng nếu giờ ta muốn thì sao?” Tay hắn đặt lên bả vai nàng, kéo mạnh nàng vào lòng, thái độ đột nhiên mạnh bạo hơn

Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Thân thể ta...” Triệu Miên Trạch như đã sớm đoán được, không chờ nàng nói xong liền cười lạnh, “Nguyệt sự của nàng tới hả? Hay là chuẩn bị cho ta uống một bầu rượu pha thuốc ngủ, hoặc là đầu độc ta luôn?” Nét mặt Hạ Sơ Thất cứng đờ, nàng nhìn hắn một lát, cũng bật cười theo, “Nguyệt sự đến thì cũng sẽ đi, ta không biết sử dụng kỹ xảo vụng về như thế đâu

Ta nói thẳng thế này nhé, Triệu Tôn mới mất, trước ngày hai mươi sáu tháng Chạp, ta sẽ không cho ngươi chạm vào ta.”

Ánh mắt Triệu Miên Trạch tối sầm.

Cho đến bây giờ, nàng vẫn luôn yêu hận rõ ràng như thế

Thậm chí nàng còn chẳng quanh co lòng vòng, cứ thể nhắc tới Triệu Tôn trước mặt hắn.

Nàng thật sự chẳng coi hắn ra gì

“Hạ Sở, ta lùi một bước, nàng liền tiến lên một trường đúng không?”

Sắc mặt hắn hung tợn và lạnh lùng, bàn tay cầm tay nàng càng siết chặt hơn, ôm chặt nàng trong lòng

Hương thơm mới tắm rửa của nàng xông thẳng lên não khiến hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, giọng cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn một chút, “Tiểu Thất, theo ta đi, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, ta thề...” Hắn vẫn cứ ôm chặt nàng, cúi đầu xuống liền tìm môi nàng, dáng vẻ kích động như chỉ muốn khắc nàng vào trong thân thể của mình.

Nàng cũng không giấy, chỉ quay đầu đi, nghiêng mắt nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh chứa đầy sự khinh thường, lạnh lùng như một con dao sắc bén:

“Nếu ngươi ép ta, vậy thì giết ta đi.”

Thân mình Triệu Miên Trạch cứng đờ, tay hơi thả lỏng ra

Cho tới giờ, hắn vẫn không thể nhìn thấu người phụ nữ này.

Lúc còn nhỏ, nàng cứ lượn lờ xung quanh hắn, lần nào thấy hắn thì cũng cười toe toét

Hắn vẫn luôn biết cô nương này chắc chắn là của mình, nhất định sẽ phải gả cho mình

Khi đó, tuy rằng hắn cảm thấy nàng rất phiền, nhưng hắn cũng chẳng có ý kiến gì về chuyện hôn sự cả

Hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ cưới nàng, sẽ phải sống cả đời với nàng, còn có thể sinh một đống con cái, sau đó cứ thể bên nhau trọn đời, cho đến chết cũng phải ngủ cùng nàng trong một lăng mộ, mãi mãi bên nhau.

Hôm nay, nàng vẫn dùng thân phận đó, cũng mỉm cười nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại không còn tìm thấy cảm giác nàng vốn chính là của mình nữa

Thậm chí còn hơi lo sợ cảm thấy..

sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi.

Một trận gió lạnh lùa qua.

Trong phòng dường như cũng mát mẻ hơn.

Nàng nhìn hắn, suy nghĩ một lát, giọng cũng ôn hòa hơn, “Miền Trạch, nếu ta là người bạc tình bạc nghĩ như thế, thi cốt chàng còn chưa lạnh mà đã lao vào vòng tay ôm ấp của ngươi, vậy thì chắc chắn ngươi cũng chẳng coi trọng ta nữa, đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.