Trên danh nghĩa hai người là đường huynh muội, nhưng nàng không có nhiều ký ức của Hạ sở, ngoại trừ biết bản thân không chán ghét vị đường huynh này ra thì chẳng có tình cảm sâu sắc nào cả
Hiện giờ đã nói xong mọi chuyện, nhìn nhau thêm chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi
“Được, để ta tiễn huynh.” Nàng cũng đứng lên theo
“Không cần tiễn, mấy ngày trước muội mới bị thương, phải điều dưỡng nhiều hơn mới đúng.” Hạ Thường liếc nhìn nàng một cái, định sải bước đi ra ngoài, nhưng chần chừ một chút, hắn ta lại quay đầu, nhìn nàng, giọng nhỏ lại: “Tiểu Thất, chăm sóc mình cho tốt, chuyện của muội..
ta cũng biết một chút
Bây giờ đại ca ở trong triều tuy nói là rất xấu hổ, nhưng chỉ cần có thể giúp muội việc gì, nhất định ta sẽ tận lực chu toàn cho muội, dù sao chúng ta cũng là người một nhà
Giờ muội đã không còn người thân nào ở trên đời này nữa, đại ca sẽ cố gắng chăm lo cho muội.”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, trong mắt có ánh nước lấp lánh
Thứ nàng muốn là những lời này của hắn ta.
“Nhất định là vậy, chúng ta là huynh muội, ta sẽ không khách sáo với huynh.”
**-*
Đêm xuống, đèn trong điện Văn Hoa ở Đông cung vẫn chưa tắt
Triệu Miên Trạch thoát khỏi sự ngăn cản của một đống lão thần, về được thư phòng, nụ cười ôn hòa đã giữ rất lâu trên miệng cuối cùng cũng tắt, mặt trầm xuống đây phẫn nộ
Tuy rằng hôn ước giữa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482281/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.