Hiểm khi nào Hạ Sơ Thất thẩy hắn ta tức giận đến mức này, nàng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, “Đại đô đốc, ta biết ngươi có cá tính, thích dùng phong cách khác người
Nói đi, hôm nay không nhận thầu ao cá, sao lại biến thành tổng tài bá đạo rồi hả?”
“Nàng đang nói linh ta linh tinh cái gì thế hả?”
Đông Phương Thanh Huyền vốn dĩ đang rất tức tối, giờ bị nàng nói mấy câu khó hiểu như thế thì cảm thấy nàng bị ma nhập
“Nghe không hiểu mới là chân lý.” Nàng mỉm cười đáp lại, cũng không giải thích
Hắn ta khựng lại, nhướng mày, trong lòng nổi lên cảm giác buồn bực
“Thất tiểu thư, chẳng lẽ nàng không nhận ra là bổn tọa đang rất tức giận à?” Hạ Sơ Thất thật thà gật đầu, quan sát hắn ta rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thò mặt lại gần, “Đến đây nào, thích đánh như nào thì đánh
Chỉ cần không giết chết ta là được.” Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn, người thích giẫm đạp thể nào thì giẫm đạp của nàng, hơn nữa trên mặt còn hiện rõ năm dấu ngón tay, vừa buồn cười lại vừa đáng thương, khiến cho sự tức giận của Đông Phương Thanh Huyền | bay biển hết, hắn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh tựa mây bay
“Thất tiểu thư, nàng có biết tại sao ta tức giận không?” “Không biết.” Hạ Sơ Thất mở mắt nhìn hắn ta, lắc đầu.
Máu điện nghẹn ở cổ họng, Đông Phương Thanh Huyền dở khóc dở cười, suýt chút nữa nghẹn mà chết.
“Vậy nàng còn bảo ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482242/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.