“Ông chủ Giáp, người xuất quỷ nhập thần quá đấy?” “Đúng thế, xuất quỷ nhập thần.” Hắn ta thấp giọng phụ họa, lại bổ sung một câu, “Nếu không như thế, làm sao có thể thấy được người giả thần giả quỷ chứ?” Hạ Sơ Thất day trán, “Được rồi, ngươi càng ngày càng độc.” “Rắn độc à?” Giáp Nhất hỏi ngược lại
“Rắn độc gì cơ?” Tôn Chính Nghiệp tóc mai đã hoa râm xách theo hòm thuốc tiến vào, nghe thấy lời này thì hoảng sợ, cũng không nhịn được bèn hỏi
Hạ Sơ Thất chép miệng, không giải thích mà chỉ nhìn về phía Giáp Nhất.
“Ông chủ Giáp, ra cửa đứng một chút được không?” Biết nàng sợ tại vách mạch rừng, chỉ sợ sẽ bị người khác nghe thấy mình nói chuyện
Giáp Nhất gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
“Thất tiểu thư, miệng vết thương này của ngươi đã rất tốt rồi.” Tôn Chính Nghiệp thận trọng thở phào một hơi, cũng gọi nàng là “Thất tiểu thư” giống người khác, nhưng lại không có cách nào che giấu được sự buồn bã trong giọng nói, “Với y thuật của ngươi, vốn dĩ lão hủ cũng chẳng cần phải tới.”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ nhàng, “Vất vả cho ông rồi! Phải làm bộ làm dạng cho người ta nhìn chứ.” Tôn Chính Nghiệp nhìn nàng chằm chằm, gương mặt già đầy nếp nhăn xuất hiện vẻ thẫn thờ
“Lão hủ thì chẳng có gì khổ, chỉ là khổ cho ngươi
Nếu gia còn sống, sao nỡ lòng nào nhìn người như thế này chứ?” “Lão Tôn!” Hạ Sơ Thất ngắt lời ông ta, cong khóe môi cười khẽ, dường như trước giờ chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482237/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.