Tấn vương đã mất nhưng lại có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thái tôn, thậm chí được xem trọng, cuộc sống hạnh phúc cũng sắp đến gần.
Ở gian ngoài, mọi người đang tất bật thanh lý vật được ban thưởng
Còn Hạ Sơ Thất lại ngủ li bì ở trong phòng.
Triệu Miền Trạch đến hơn một khắc, thấy nàng vẫn chưa tỉnh nên không làm phiền nàng, chỉ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ hoa lê cách giường không xa, nhìn nàng đến xuất thần, dường như sợ đánh thức nàng, từ lúc bắt đầu ngồi xuống, hắn ta ngôi bất động, không nói dù chỉ một câu.
“Phụ thân, đừng, đừng...”
Trong giấc mơ, nàng quơ quào bắt túm lung tung, kinh gãi hét lên.
“Nương..
nương ơi, phụ thân...” Cánh môi nàng trắng bệch, thì thào lẩm bẩm, trán đổ mồ hôi lạnh, dường như đang chìm vào trong ác mộng
Triệu Miên Trạch khẽ cau mày, nhìn nàng, nắm lấy tay nàng rồi nhét vào trong chăn, lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra lau mồ hôi cho nàng.
“Hức..
nương..
á...”
Nàng hoảng sợ, nhưng dường như đã bình tĩnh dần, lại rút tay ra nắm chặt chăn, giọng nói nghẹn ngào như trút hết nỗi lòng, dáng vẻ không còn bình thản như lúc tỉnh táo
Triệu Miên Trạch vẫn không nói gì, vỗ về nàng, đang định nhét tay nàng lại vào trong chăn thì nàng bỗng nức nở nỉ non.
“Triệu Thập Cửu..
Triệu Thập Cửu...” Cả người Triệu Miên Trạch cứng đờ, hắn nheo mắt lại
“Gia, ta muốn uống nước..
nóng quá..
nơi này nóng quá...” Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482236/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.