Triệu Miên Trạch xoa trán, ánh mắt tôi xuống.
“Sẽ có cách thôi.”
Nói xong, cũng chẳng biết hắn nghĩ đến điều gì mà vội vàng đứng dậy, lấy một lá bùa vàng cũ kĩ từ trong ngăn tủ ngầm được khắc hoa ra rồi nắm trong tay, ánh mắt hắn ta dịu xuống, nhìn Tiêu Ngọc.
“Chuẩn bị bút mực.”
Khi bức thư của Triệu Miên Trạch xuất phát từ điện Văn Hoa, vượt qua thiên sơn vạn thủy gió tuyết mưa sa, chạy với tốc độ tám trăm dặm một ngày, đến được với Âm Sơn, thì hai mươi vạn đại quân tại đó vẫn chưa di tản hết hoàn toàn.
Số tướng sĩ còn lại đang chuẩn bị lục tục nhổ trại lên đường.
Ngày hôm nay là ngày “tam thất” của Triệu Tôn
Hai mươi mốt ngày rồi.
Nhìn thấy bức thư mà dịch sứ đội gió tuyết đưa tới, cộng thêm một lá bùa cũ đến mức không thể nào cũ hơn, Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn Trịnh Nhị Bảo đang đứng hầu hạ bên cạnh.
“Nhị Bảo công công, đây là gì?” Trịnh Nhị Bảo đang đoán xem những ngày qua vương phi nhà cậu ta rốt cuộc đang làm gì, nghe thấy thế bèn liếc nhìn, “vâng” một tiếng, quai hàm run lên.
“Là linh phù.”
“Linh phù gì?”
“Là bùa hộ thân
Là thứ xin từ chỗ pháp sư trong miếu, đuổi tà tránh tai, phù hộ bình an khỏe mạnh.” Trịnh Nhị Bảo bĩu môi, hừ một tiếng, nói nhỏ, “Vương phi, nô tài thấy hoàng thái tốn kia chẳng có ý gì tốt lành đâu, nói không chừng thứ này đã bị ểm bùa mê hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482215/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.