Cũng đã khá lâu rồi ông ta chưa từng gọi khuê danh của bà ta.
Lúc còn ân ái, ông ta gọi bà ta như thế, mỗi ngày ôm ấp yêu thương không rời tay, có thể nói là độc sủng chốn hậu cung
Nhưng giờ đây thì sao? Ông ta và Chí Đức Để có gì khác nhau đâu? Yêu bà ta, sủng ái bà ta, cho bà ta y phục tốt nhất, cho bà ta nhiều ơn nghĩa nhất, nhưng khi rời khỏi giường bà ta rồi thì cũng sẽ ngủ trên giường những người phụ nữ khác, có khi cũng gọi những người phụ nữ đó một cách đầy dịu dàng như thế
“Thiện Nhi, những năm qua nàng có biết không? Khi ấy trầm chỉ là tức giận trong lúc nhất thời
Hoặc nói là..
là hận, hận người khác đã chiếm được nàng
Khi ấy con tim trẫm mụ mị, nhưng cho dù lão Thập Cửu có phải là nhi tử của trẫm hay không, trẫm chưa hề có ý nghĩ muốn giết nó
Giờ đây nghĩ lại, nó và trẫm như thế, dường như..
là trẫm, là trẫm đã bạc đãi nó.” Cống phi cười lạnh, nhìn ông ta không nói gì
Hơn hai mươi năm rồi, tóc ông ta đã ngả màu hoa râm, mặt mày nhuốm gió sương, người nam tử từng cưỡi ngựa cao, tay cầm bảo hiểm xông thẳng vào cung điện trong tư thế tuần lãng oai hùng kia, cuối cùng cũng bị thời gian đánh bại
Cho dù ông ta là để vương cao quý, có trong tay thiên hạ thì cũng phải già đi
Nhưng sống mũi cao thẳng, chiếc cằm cứng rắn, đường viền mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482214/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.