Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, tên thị vệ cuối cùng mang theo vẻ oán hận lui lại phía sau
A Cổ thở dài một hơi, ôm quyền thi lễ với Nguyễn Hữu và đám tướng lĩnh trong trường
“Nếu Nam Yển khư khư cố chấp, vậy chúng ta xin được cáo lui trước
Có điều, người Nam Yến bất nhân, đừng trách Bắc Địch chúng ta bất nghĩa
Đến lúc đó, hai nước hưng binh, sinh linh đồ thán, ai thắng ai thua còn chưa biết được...”
“Ôi, ta lại sợ người quá!” Nguyễn Hữu nhìn bóng lưng A Cổ mà cười xùy một tiếng
“Đại Yến ta đường đường là thượng quốc thiên triều, cũng không phải không nói lý, nếu các ngươi chỉ đến bái tế thì cũng được thôi, thích quỳ thể nào cũng được, muốn quỳ bao lâu chúng ta cũng không quan tâm
Còn chuyện khác
Âm Sơn là địa bàn của Đại Yến ta, còn không tới phiên các ngươi nói này nói kia.” A Cể dừng chân, không quay lại, nặng nề hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một
Trong đường hầm hơi nóng ngột ngạt, không biết bao nhiêu người đang đi qua đi lại
Mỗi khi đào thủng một nơi nào đó, Hạ Sơ Thất đều sẽ xông tới nhìn
Nhưng mỗi lần đều khiến nàng thất vọng
Về sau càng đào càng sâu, nàng lại muốn tiến lên, nhưng Đông Phương Thanh Huyền không cho nàng tới gần, nàng đành phải chờ ở trong một chỗ hang đá cứng rắn, lòng nóng như lửa đốt.
Không biết qua bao lâu, có người đưa đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482205/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.