Ta cảm thấy ấm áp.”
“Ấm áp?” Ấm áp mà sao lại phát run? “Đây là nơi ấm áp nhất.” Nàng bổ sung
“Đúng là rất ấm áp.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười
Hạ Sơ Thất không nhìn hắn ta nữa, tựa hồ cũng không nghe thấy hắn ta nói gì, trông nàng có vẻ như đang lầm bầm, thấp giọng thì thào nói, “Trên đời này, sẽ không bao giờ có nơi nào ấm áp giống như nơi này.”
Đông Phương Thanh Huyền mím chặt môi, không nói nữa
Không ai có thể biết được, nàng đã trải qua những gì trong ba ngày vừa rồi, cũng không ai có thể biết được, trong thời gian ba ngày ngăn cách với thế giới kia, nàng và Triệu Thập Cửu đã xảy ra những chuyện gì
Đây là bí mật chỉ nàng và hắn mới có thể chia sẻ được với nhau, người ngoài vĩnh viễn không cách nào biết được.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, giống như là trải qua một thế kỷ thật dài, đột nhiên vang lên một tiếng thét dài từ sâu trong đường hầm truyền tới, “Đục thông rồi...” Đó là một tiếng thét vang vọng, như là tiếng trời vậy.
“Trần đại ca.” Hạ Sơ Thất thò đầu ra, gọi Trần Cảnh.
Trần Cảnh không trả lời nàng, những y biết ý của nàng, rất nhanh liên leo dọc theo xích sắt mà lên.
Y không nói gì, nhưng lại đưa tay về phía nàng.
Hạ Sơ Thất cảm kích mà nhìn thoáng qua, đi tới nắm lấy bờ vai y, Trần Cảnh hơi mím môi, một tay nắm lấy tay nàng, một tay thì nắm chặt xích sắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482204/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.