Đông Phương Thanh Huyền cười nói, “Thất tiểu thư nói có lý lắm.” Dứt lời, hắn ta nhìn một tảng đá lớn bị đẩy ngã ở phía cửa, “Bên ngoài mộ đạo này, bổn tọa đã từng tới thăm dò qua, nhưng không thể vào đến cánh cửa này
Cửa đá kia vốn dĩ bị đóng kín, có lẽ là do tuyết lở làm nui rung chuyển nên mới biến thành như vậy.”
Hạ Sơ Thất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Triệu Thập Cửu.
Lúc trước, nàng tưởng tảng đá lớn này là từ trên rơi xuống, không ngờ vốn dĩ đã có rồi, chẳng qua chỉ là bị rung chuyển nên nứt ra một khe hở mà thôi
Thế thì cần phải có bao nhiêu sức lực mới có thể dời chúng đi được chứ? Nàng không nói với Đông Phương Thanh Huyền ngọn nguồn, cũng chưa nói là nó bị đẩy ra bởi con người, chỉ híp mắt nhìn hắn ta, “Vậy kho báu trong truyền thuyết rốt cuộc là ở đâu?” Cảm nhận được khí lạnh “vù vù” từ trên người Triệu Tôn, nàng nhún vai vô tội, thè lưỡi với hắn, “Dù phải là cũng cần nghĩ cách ra ngoài đó sao? Kiểu gì cũng là thám hiểm, giống nhau thôi mà.” Triệu Tôn cực kỳ bất đắc dĩ, “Trước tiên nàng cứ cố ăn đi.” Dứt lời, hắn không để ý tới nàng nữa mà đưa mắt liếc Đông Phương Thanh Huyền một cái
“Đông Phương đại nhân, trước mắt bị nhốt bao lâu cũng chưa biết được, có bao nhiêu người vào được hoàng lăng này cũng chưa biết được
Việc cấp bách, quan trọng chính là lương thảo trong động, chúng ta mau phái các nhân thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482181/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.