Trịnh Nhị Bảo nghĩ đến việc gia nhà cậu ta lúc nào cũng bị quấy rầy trong lúc thân mật, thể là tặng cho Trần Cảnh một ánh mắt “có vài chuyện ngươi không cần phải hiểu, nhưng người nhất định phải hiểu được suy cho cùng là vì sao”, sau đó họ nhẹ hai cái, kéo y qua một bên, hỏi khẽ, “Có thì có, nhưng bây giờ không được tiện cho lắm. Nếu không phải chuyện gấp, thị vệ trướng đợi chút được không?”
Nhìn dáng vẻ kích động đến mức hai mắt sắp híp lại thành một đường thẳng kia, Trần Cảnh hiểu ra là chuyện gì rồi, y hơi cúi đầu xuống, không trả lời, chỉ gật đầu đứng đợi ở đó. Thế nhưng, tuy hai người họ đã nhỏ tiếng, nhưng sao có thể lọt qua được lỗ tai của Triệu Tôn?
“A Thất...”
Thấy y đột nhiên dừng lại, Hạ Sơ Thất đỏ mặt, “Chàng có việc phải làm à?”
Triệu Tôn cười khẽ, vuốt mũi nàng, “Dù không có việc, gia còn có thể làm gì được đây?”
“Vì sao chàng không thể làm gì được đây?”. Không phải nàng không biết xấu hổ, mà do cuối cùng nàng cũng phát hiện ra, con người Triệu Thập Cửu quá bảo thủ, mỗi lần nếu không phải nàng tiến lên một bước, thì hắn sẽ mãi mãi giậm chân tại chỗ, chỉ cần chưa thành hôn, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không chịu vượt Lôi Trì. Cứ như thế, nàng to gan hơn, hướng móng vuốt về phía hắn. Ánh mắt hắn tối xuống, nhưng không ngăn cản, “Có tin gia trị nàng hay không?” Nhìn bộ dạng túng quẫn kia, Hạ Sơ Thất vừa thấy buồn cười, vừa thấy bực bội, “Triệu Thập Cửu, có một chuyện ta quên nói cho chàng biết, ngày hôm đó khi ra rơi vào hố băng, tưởng rằng mình sắp chết rồi, chàng biết chuyện ta thấy hối hận nhất là chuyện gì không?”
Thật ra nàng đã nói rồi.
Nhưng Triệu Tôn lại bày ra vẻ mặt đứng đắn, lắc đầu một cách nghiêm túc.
Làm sao Hạ Sơ Thất nhớ được những lời mình nói trong lúc nửa tỉnh nửa mê chứ? Nàng liếc nhìn hắn, đang định đùa hắn một phen, thì bỗng phát hiện trạng thái cơ thể hiện tại của hắn trông khá hưng phấn hơn ngày thường, sợ nói ra rồi lại châm lửa trên người hắn, để rồi lát nữa người gặp xui xẻo lại là nàng. Vả lại, tuy lần nào hắn cũng nói sẽ trả tiền, nhưng có thấy được đồng nào nào đâu, đến giờ vẫn nằm trong sổ, lỗ to lỗ to. Nghĩ như thế, nàng nuốt ngược những lời sắp vọt ra khỏi miệng, vội vàng buông tay ra, nghiêm túc nói cho hắn biết.
“Chuyện ta nhớ nhất chính là chàng vẫn còn nợ ta rất nhiều bạc, nhưng vẫn chưa có cách đòi lại được từ chỗ chàng, thật sự không nỡ chết đi... được rồi, mau đi làm việc đi.”
Triệu Tôn xoa đầu nàng, sau đó đứng dậy chỉnh sửa y phục trên người, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, biển về thành một Thập Cửu gia nghiêm túc. Hắn đang định xoay người thì thấy nàng nằm trong chăn cười lén, khỏe môi không khỏi cong lên.
“Nàng chỉ biết ranh ma! Tối nay trị nàng sau.”
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Triệu Tổn đã nhận được tin tức về chuyện xảy ra ở Sơn Hải Quan, và cũng xác nhận Cáp Tát Nhĩ quả nhiên đang hôn mê bất tỉnh. Như thế, đại quân Bắc Địch vốn đang hoành hành ở Sơn Hải Quan giờ đây thành nơi bị cô lập, ngoại trừ Cáp Tát Nhĩ ra, trong quân Bắc Địch không còn tướng lĩnh quân sự nào đáng gờm nữa. Có thể nói bây giờ nếu Đại Yến muốn trong ngoài giáp công Cáp Tát Nhĩ thì đó là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng Trần Cảnh lại mang đến một tin khiến Triệu Tôn phải chần kinh.
“Hai mươi vạn đại quân do triều đình điều đến bị bão tuyết chặn lại ở Bảo Định, đến nay vẫn chưa vào được phủ Bắc Bình.”
Hành quân dưới tình hình thời tiết thế này quả thật có hơi khó khăn. Tuy hai mươi vạn quân này là quân đội tập hợp từ địa phương, nhưng đã là một đội quân hành binh đánh trận mà lại có thể bị bão tuyết chặn trên đường thì đúng là khiến người ta khó bể tưởng tượng.
Triệu Tôn rất bất ngờ, hắn “ồ” một tiếng Trần Cảnh nói: “Từ sau đợt binh biến ở ngoại ô kinh sư lần trước, Hạ Đình Đức im hơi lặng tiếng trong một khoảng thời gian dài. Lần này Binh bộ thượng thư Tạ Trường Tấn cật lực tiến cử, hoàng thái tôn vừa tán thành, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ đồng ý, giao hai mươi vạn đại quân vào tay gã ta.” “Hừ.” Triệu Tôn hỏi, “Sao ngươi biết không phải là ý của bệ hạ?” “Ý người là?”
“Chẳng phải ngươi đã nói rồi ư? Miền Trạch biết cách quan sát tâm tư thánh để nhất.”
Trần Cảnh như ngô ra điều gì đó. Từ sau khi Ta thị treo cổ tự vẫn, Binh bộ thượng thư Tạ Trường Tấn luôn đối đầu với Triệu Tôn trên triều, giờ đây việc ông ta tiến cử Hạ Đình Đức, người trước giờ cũng bất hòa với Triệu Tôn, âu cũng có thể lý giải được. Nhưng nếu không phải là gợi ý của bề trên, sao ông ta dám làm như thế chứ? Có thể nói, việc Hạ Đình Đức dẫn hai mươi vạn người tiến về phủ Bắc Bình, ngoại trừ muốn đoạt Sơn Hải Quan lại ra, chỉ e vẫn còn ý đồ khác.
Trên thực tế, đợt binh biển ở ngoại ô kinh sự năm ngoái, nhìn vào có vẻ mọi chuyện đã được lắng xuống, nhưng lại gây ảnh hưởng rất lớn với Triệu Tôn. Ngoài mặt dường như Hạ Đình Đức bị Hồng Thái Để lên án kịch liệt, tước lấy binh quyền cả ngày ở trong nhà nhàn rỗi, nhưng thật ra lại nhận được cái gật đầu đồng ý thật sự của Hồng Thái Đế.
Bởi vì nhân sự kiện binh biến lần đó, bắt đầu từ bộ binh, Hồng Thái Để thay hết những tướng quân có mối quan hệ khăng khít với Triệu Tôn trong quân đội kinh sư và quân đội địa phương. Ví dụ vài ngày gần đây, trong quân doanh sôi sục truyền tai nhau lời đồn “thông địch phản quốc”, nếu chuyện này xảy ra trước đợt binh biển kia thì sự việc chắc chắn sẽ không diễn biến đến nước này, thậm chí càng sẽ không ảnh hưởng gì đến Triệu Tôn. “Nay đã khác xưa, hành sự phải chú ý cẩn thận nhiều hơn.”
Nghe xong lời dặn dò của Triệu Tôn, Trần Cảnh thấy hơi lạnh trong lòng. Đúng là như thế, không nói khắp cả quân doanh, cho dù là trong mười lăm vạn đại quân trên thảo nguyên Mạc Bắc này, rốt cuộc có bao nhiêu người có dị tâm, rốt cuộc có bao nhiêu người được trộn lẫn vào, trong lúc nhất thời nửa khắc không thể nào điều tra rõ ràng được. Trần Cảnh chần chừ một lát, rồi chắp tay, trầm giọng nói.
“Điện hạ, Giáp Nhất truyền tin đến.” “Ừ” một tiếng đầy lạnh lùng, Triệu Tôn gật đầu, “Hắn ta nói thế nào?” “Số quân lương bị mười hai bộ lạc Mạc Bắc cướp được ở Cổ Bắc Khẩu, đại đa số không có cách vận chuyển về Mạc Bắc, toàn bộ được giấu tại trong Âm Sơn.”
“Am Son?”
“Vâng, tình hình thời tiết bây giờ quá khắc nghiệt, chúng không dám manh động.”
Triệu Tôn từ từ giơ ngón tay lên xoa trán một lúc, gật đầu, dặn dò Trần Cảnh vài câu, rồi sai y lui xuống trước chuẩn bị. Sau đó hắn ngồi một mình trên ghế, trầm mặc một lúc lâu mới gọi Trịnh Nhị Bảo vào, kêu cậu ta chuẩn bị văn phòng tứ bảo. “Gia, sao hôm nay lại có hứng viết chữ thế?”. Trịnh Nhị Bảo cười híp mắt, cậu ta vừa nghiền mực vừa lải nhải. Triệu Tôn xắn tay áo lên, khoảng một lúc sau mới nghe hắn nói: “Bổn vương chuẩn bị viết thư nhà cho phụ vương và mẫu phi.”
Viết thư nhà? Trịnh Nhị Bảo hơi kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Những năm qua, cho dù ở phương Bắc hay phương Nam, cho dù đánh trận ở đâu, ngoài những chuyện liên quan đến chính sự ra, Triệu Tôn chưa bao giờ viết một bức thư nhà nào cho Hồng Thái Đế hoặc Cống phi. Đừng nói gì đến thự nhà, cho dù là tấu chương gửi về triều đình cũng đều theo hình thức công văn, bàn việc công, lạnh nhạt đến mức không hề có một chữ dư thừa nào.
“Tình thân, chung quy vẫn cần phải ôn lại.” Trong giọng nói trầm thấp của hắn có mang theo sự lạnh lùng khiến người ta run rẩy.
Cho dù ba người Triệu Như Na lên đường bất chấp mưa gió, nhưng khi đến Liêu Đông, thời gian đã gần đến tháng Chạp. Nàng được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ đi xa khỏi nhà, bôn ba lắc lư suốt dọc đường, ăn gió nằm sương, tuy chỉ nhiễm một chút phong hàn nhưng cơ thể đã sắp không thể cầm cự được thêm. May mà cuối cùng cũng đến được Phụng Tập Bảo, nghĩ thôi nàng cũng đã thấy tỉnh táo hơn được một chút. Sau khi Trần Đại Ngưu giành lại được Liêu Đông từ trong tay Bắc Địch, Hồng Thái Đế bèn hạ chỉ đổi tên Khai Nguyên Lộ, cái tên vốn do Bắc Địch đặt ra, thành Thiết Lĩnh Vệ. Đồn vệ nằm ở Phụng Tập Bảo phía Đông sông Áp Lục, cũng chính là nơi Triệu Như Na sẽ đến trong trạm tiếp theo.
Khi nàng và Lý Mạc chia tay nhau ở Sơn Hải Quan Lý Mạc Tiếp tục đi về phía Bắc, đến Mạc Bắc tìm Hạ Sơ Thất. Nhưng Lý Mạc lại cử một cô nương tên là Lệ Nương đi cùng với nàng đến Liêu Đông. Lúc này trời đã về chiều, mặt trời sắp lặn. Lệ Nương trở về sau khi ra ngoài do thám tin tức, nói với nàng rằng Định An hầu không muốn làm phiền dân chúng, đại quân chủ lực không đóng trú tại Phụng Tập Bảo mà chọn đóng quân tại Triệu Gia Câu thuộc vùng ngoại ô. Triệu Gia Câu này cách Phụng Tập Bảo và Mạc Bắc khoảng một canh giờ lộ trình.
Xuống xe ngựa, hỏi rõ đường, ba người đi về hướng cổng thành Triệu Gia Câu. Trên đường đi, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy binh sĩ mặc áo giáp. Họ đi tới đi lui, tay cầm các loại vũ khí dài ngắn khác nhau trông rất uy phong. Thỉnh thoảng sẽ có một hai tướng lĩnh đầu đội tua rua đó người khoác chiến giáp, cưỡi ngựa to chạy lướt qua, khiến Triệu Như Na giật mình hoảng sợ.
Tuy toàn là những khuôn mặt xa lạ, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của họ, trong lòng nàng chưa bao giờ thấy căng thẳng như thể. Khi còn chưa đến đây, nàng liều mình mang theo ý nghĩ phải cứu lấy y. Nhưng giờ đây khi sắp gặp được y rối, nàng nên mở lời như thế nào đây?
Ca ca của ta muốn giết chàng, chàng cẩn thận? Ca ca của ta muốn giết chàng, chàng tính sao đây? Ca ca của ta muốn giết chàng, chàng thuận theo hay nghịch ý hắn? Nàng cảm thấy cho dù là cách nói nào cũng đều rất khó. Trước thời cuộc to lớn, sức ảnh hưởng của một nữ nhân vô cùng nhỏ bé. Có thể nói là không đáng kể bao nhiêu. Ngoại trừ việc nói cho y biết ra, nàng không làm được gì khác, vừa không ảnh hưởng được ca ca, vừa không ảnh hưởng được y. “Lệnh thông hành!” Thủ vệ cổng thành bỗng nhiên quát lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]