“Tiêu Ngọc, các ngươi mau chạy đi, đừng lo cho ta.” Nàng không muốn trở thành gánh nặng của họ. Nhưng bọn Tiêu Ngọc sao có thể bỏ mặc nàng được? Nếu để Triệu Miên Trạch biết được, về kinh sư rồi vẫn là một con đường chết. “Đừng sợ, chúng thuộc hạ sẽ bảo hộ người.” Tiêu Ngọc hô to, đến gần Triệu Như Na. Nhất thời, nơi đầu hẻm chém giết nhau càng ngày càng kịch liệt.
“Thái tử điện hạ đến!”
Lúc này, trên con phố đầu hẻm có một nhóm người cưỡi ngựa từ từ đi đến, người dẫn đầu chính là Cáp Tát Nhĩ thái tử Bắc Địch. Vóc dáng y cao lớn, thân khoác chiến giáp uy vũ dũng mãnh, khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt ngập tràn sát khí hệt như một con sói trên thảo nguyên. Người cưỡi ngựa đi bên cạnh y chính là tỳ thiếp Lý Kiều, nàng ta trông giống một con khổng tước kiêu ngạo hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ trông rất đắc ý. “Điện hạ, họ đang đuổi theo mật thám của Nam Yến.”
“Ừ.” Cáp Tát Nhĩ lạnh giọng đáp một tiếng, không để ý đến, xoay đầu ngựa chuẩn bị rời đi. “Thái tử điện hạ Bắc Địch!” Triệu Như Na gọi y lại.
Cáp Tát Nhĩ khó hiểu xoay đầu lại, nhìn nàng đầy lạnh lùng, không nói gì.
Triệu Như Na quyết liều một phen, đột nhiên lạy y một lạy. “Thái tử điện hạ Bắc Địch, ta chỉ là một bách tính bình thường của Đại Yến, không phải là mật thám của Đại Yến. Lúc nãy là truy binh của người ngang nhiên cưỡng ép dân nữ trên đường, ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482120/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.