Chương trước
Chương sau
“Tiêu Ngọc, các ngươi mau chạy đi, đừng lo cho ta.” Nàng không muốn trở thành gánh nặng của họ. Nhưng bọn Tiêu Ngọc sao có thể bỏ mặc nàng được? Nếu để Triệu Miên Trạch biết được, về kinh sư rồi vẫn là một con đường chết. “Đừng sợ, chúng thuộc hạ sẽ bảo hộ người.” Tiêu Ngọc hô to, đến gần Triệu Như Na. Nhất thời, nơi đầu hẻm chém giết nhau càng ngày càng kịch liệt.

“Thái tử điện hạ đến!”

Lúc này, trên con phố đầu hẻm có một nhóm người cưỡi ngựa từ từ đi đến, người dẫn đầu chính là Cáp Tát Nhĩ thái tử Bắc Địch. Vóc dáng y cao lớn, thân khoác chiến giáp uy vũ dũng mãnh, khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt ngập tràn sát khí hệt như một con sói trên thảo nguyên. Người cưỡi ngựa đi bên cạnh y chính là tỳ thiếp Lý Kiều, nàng ta trông giống một con khổng tước kiêu ngạo hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ trông rất đắc ý. “Điện hạ, họ đang đuổi theo mật thám của Nam Yến.”

“Ừ.” Cáp Tát Nhĩ lạnh giọng đáp một tiếng, không để ý đến, xoay đầu ngựa chuẩn bị rời đi. “Thái tử điện hạ Bắc Địch!” Triệu Như Na gọi y lại.

Cáp Tát Nhĩ khó hiểu xoay đầu lại, nhìn nàng đầy lạnh lùng, không nói gì.

Triệu Như Na quyết liều một phen, đột nhiên lạy y một lạy. “Thái tử điện hạ Bắc Địch, ta chỉ là một bách tính bình thường của Đại Yến, không phải là mật thám của Đại Yến. Lúc nãy là truy binh của người ngang nhiên cưỡng ép dân nữ trên đường, ca ca ta không nhịn được nên mới ra tay đả thương linh của người.”

Cáp Tát Nhĩ nheo mắt lại, cười lạnh, “Ngươi muốn nói gì?” Triệu Như Na đứng thẳng người, cằm hơi hất lên, “Tuy ta ở chốn khuê phòng, nhưng cũng từng nghe qua một câu. Nam Yến có Triệu Tôn, Bắc Địch có Cáp Tát Nhĩ, có thể được xưng là hai vị chiến thần đương thể. Theo ta biết, Tấn vương điện hạ của Đại Yến chúng ta, những nơi đại quân đến, dân sinh yên ổn, chưa bao giờ xảy ra chuyện quấy rối dấn tình. Chẳng lẽ thái tử điện hạ Bắc Địch lại chẳng bằng Tấn vương điện hạ của Đại Yến ta ư?”

Khiêu khích như thế rất nguy hiểm.

Nàng biết, chỉ một sơ suất là nàng sẽ trở thành oan hồn dưới thanh đao.

Nhưng nàng đang đánh cược, cược hào khí và khí chất tôn quý của Cáp Tát Nhĩ. Bốn phía im lặng như tờ. “Tiểu nữ tử to gan, dám nói chuyện như thế với thái tử của chúng ta!”

Một phụ tá đi theo bên cạnh Cáp Tát Nhĩ lớn tiếng nạt nộ nàng.

“Ha...” Triệu Như Na nhìn Cáp Tát Nhĩ bằng một ánh mắt khinh thường, “Ngươi chẳng qua cũng chỉ có thể... mà thôi.”

“Người đầu, còn khôi lỗi ả ta xuống!” Tên phụ tá kia vừa quát lên xong, Cáp Tát Nhĩ liền giơ tay lên, ngăn gã ta lại. Sau đó, ánh mắt sắc bén của y dừng lại trên khuôn mặt của Triệu Như Na, “Tiểu cô nương rất biết cách nói chuyện, ngươi nói rất đúng, chẳng lẽ bổn cung không bằng Triệu Tôn ư?” Y khựng lại, trầm giọng phân phó, “Thả họ ra.”

“Thái tử điện hạ! Không thể được!”

“Ngươi giỏi rồi nhỉ? Mệnh lệnh của bổn cung mà cũng dám không nghe?”

“Tổ chức không dám!”

Một nhóm tướng sĩ Bắc Địch quỳ dưới đất, những người đang đấu cũng đồng loạt lùi về sau, thả Triệu Như Na, Tiêu Ngọc và những người Đại Yến khác ra. Triệu Như Na lại hành lễ với Cáp Tát Nhĩ, khẽ mỉm cười, khi xoay đầu lại liền thở phào một hơi.

Vừa ra khỏi hang hổ, lại phải rơi vào hang sói. Rơi vào tay Tiêu Ngọc, sao nàng có thể đi được đến Liêu Đông đây?

“Thái tử điện hạ, bọn họ quả thật là người của triều đình Nam Yến!” Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền lại từ sau lưng, người trên ngựa hồ lên một câu, sau đó nói tiếp, “Chúng thần vừa nhận được tin, có đại nội thị vệ của Nam Yến hoạt động trong khu vực Sơn Hải Quan, chắc chắn là bọn họ rồi.”

Cáp Tát Nhĩ nheo mắt lại, gật đầu. Sau đó, lính Bắc Định quát lên. “Bắt họ lại, họ không phải là lão bách tính, họ là người của triều đình Nam Yến!” Chân của Triệu Như Na mềm nhũn, con tim chùng xuống tận đáy cốc, nhìn bọn lính Bắc Địch càng ngày càng gần, giờ đây nàng biết chỉ e rằng mình khó có thể thoát thân được, nhưng cũng không muốn Tiêu Ngọc và những người kia lâm vào nguy hiểm. “Tiểu thị vệ trưởng, các người mau chạy đi, đừng lo cho ta.”

“Không được.” Tiêu Ngọc nhìn càng ngày càng có nhiều người bao vây tới, khẽ dặn dò hai thị vệ, “Các người bảo vệ quận chúa chạy trước, ta sẽ yểm hộ.”

“Vâng!”

Vài người đánh với một nhóm người, sao có thể là đối thủ được?

“Tiêu Ngọc, các người mau chạy đi!”

Nhìn máu tươi bắn tung tóe trong đám người đang chém giết nhau, mặt mày Triệu Như Na trở nên trắng bệch. Nàng biết đã hết hy vọng, cũng không muốn phản kháng nữa. Nhưng nghĩ đến Trần Đại Ngưu vẫn còn đang ở Liêu Đông, nàng cắn răng hạ quyết tâm, bỗng nhiên cướp thanh đao trong tay một thị vệ đứng bên cạnh, kể lên cổ mình, khẽ quát lên.

Tiêu Ngọc, nếu ngươi không đi thì ta sẽ chết cho người xem.”

“Quận chúa!” Tiêu Ngọc hét lên. Triệu Như Na nhìn chằm chằm y, “Ngươi trở về nói với ca ca của ta, nếu Trần Đại Ngưu có chuyện gì, ta chết không nhắm mắt, nếu như ca ca vẫn còn niệm tình huynh muội của ta và ca ca thì hãy tha cho y một mạng.” “Quận chúa!” Tiêu Ngọc gào lên, đâm chết một tên lính Bắc Định muốn giành lại thanh đao trong tay nàng. Nhưng Triệu Như Na đè mạnh thanh đao xuống, không cho y bất kỳ sự lựa chọn nào. Trong lúc tình thế căng thẳng, trên nóc nhà của một quán rượu gần đó bỗng có một tiếng quát lớn tiếng lạnh lùng vang lên.

“Kẻ nào dám động vào nàng ấy, ta sẽ giết chết hắn!” Người đó đứng trên mái hiên, trong tay có cầm một chiếc cung lớn. Người nàng nhắm vào chính là Cáp Tát Nhi đang ở giữa đại quân Bắc Địch.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Như Na giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Lý Mạc đang cải trang thành nam giới. Từ sau khi làm đại đương gia Cẩm Cung, nàng chưa hề mặc một bộ nữ phục nào, tính tình cũng càng thêm lạnh lùng vô tình. Bây giờ nàng đứng trên mái hiên, tay giương một chiếc cung lớn, vạt áo bay bay, khuôn mặt trong trẻo, tự thái thanh cao quý phái vô song giữa cơn gió lạnh lất phất tuyết rơi.

“Đại đương gia...”

Triệu Như Na kích động hô lên, nhưng Lý Mạc không hề nhìn nàng mà chỉ nhìn một năm một nữ giữa đám lính Bắc Địch, nhìn Lý Kiểu kêu lên thất thanh, cũng nhìn vỏ đao trong tay Cáp Tát Nhĩ “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Dáng vẻ của nàng cao ngạo, đứng im nhắm chuẩn vào y.

“Bảo vệ thái tử điện hạ!”

Sự kinh ngạc diễn ra trong phút chốc, khi quân Bắc Địch phản ứng trở lại, toàn bộ cung thủ đồng loạt chuyển phương hướng, nhắm thẳng vào Lý Mạc đang đứng trên mái nhà, nhưng thái tử điện hạ của họ lại như mất đi hồn phách, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, không hề nhìn những người xung quanh, chỉ từ từ lật người xuống ngựa, đi về phía trước như bị ma nhập.

“Mạc Nhi, nàng... vẫn còn sống ư?” Lý Mạc siết chặt cung nỏ trong tay, “Ngươi rất thất vọng sao?” “Không! Ta... ta vui quá!” Trong ánh mắt của mọi người, giọng nói của thái tử điện hạ tôn quý của Bắc Địch run lên. Y kích động, hoặc có thể nói là vui mừng đến nỗi nói năng lộn xộn. Nhưng Lý Mạc chỉ cười lạnh một tiếng, cung tên vẫn nhắm thẳng vào y. “Ra lệnh cho người của ngươi lùi lại!”

Lúc này Cáp Tát Nhĩ dường như mới hồi thần lại, kinh ngạc phát hiện xung quanh đã bị vấy kín, và binh sĩ của y lại nhắm vào người đang đứng trên mái nhà. Y biến sắc, rút thanh đao trong tay phó tướng, trong tiếng “keng keng” của thân đao và vỏ đao, đốt ngón tay trắng bệch của y vung lên, ngân giáp trên người y tỏa ra ánh sáng khát máu dưới cơn mưa tuyết nhỏ.

“Lui xuống hết! Lui xuống!”

“Thái tử điện hạ!” “Lui xuống!” Cáp Tát Nhĩ khàn giọng quát lên, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi người Lý Mạc. “Vâng!” Cảm xúc của y không được ổn định, không ai dám chọc giận con hùng sự trên thảo nguyên đang nổi cơn thịnh nộ này, các binh sĩ Bắc Địch bao vây lúc nãy đồng loạt lùi ra một vòng, nhưng vẫn vậy họ lại vào giữa, chỉ có điều họ đã thả hết binh khí trên tay xuống.

“Mạc Nhi, xuống đây đi!” Cáp Tát Nhĩ ngẩng đầu nhìn nàng, giơ hai tay ra, khó nén được niềm vui sướng trên gương mặt. Nói xong thấy nàng không cử động, dường như y ngộ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung thêm: “Không, nàng đứng yên, ta lên đó, ta lên đón nàng...”

“Người nên đứng yên là ngươi.” Lý Mạc lạnh lùng nói một câu, không hoảng loạn, không tình cảm, cung nỏ trong tay không hề nhúc nhích, trên mặt vẫn không hề có chút cảm xúc nào, “Thái tử điện hạ, ngươi vẫn chưa nhìn rõ à? Kẻ mà mũi tên của ta đang nhắm vào chính là ngươi.”

Cáp Tát Nhĩ chấn kinh, cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong niềm vui.

“Mạc Nhi, vì sao?” “Tỷ... tỷ tỷ!” Không đợi Lý Mạc lên tiếng, Lý Kiều vốn đang sững sờ một lúc lâu cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhanh chóng xuống ngựa, người vẫn chưa đến hai chân đã mềm oặt ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn, “Tỷ, tỷ vẫn còn sống, quả thật hay quá... cuối cùng chúng ta cũng được đoàn tụ rồi, nếu cha mẹ ở dưới suối vàng có biết, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay... Tỷ tỷ, tỷ xuống đi, về với chúng ta, thái tử điện hạ người... người rất nhớ tỷ... thật đó, mau xuống đi!”

Nhìn Lý Kiều đang khóc vô cùng thương tâm, khuôn mặt của Lý Mạc còn lạnh lùng trong suốt hơn cả cơn mưa tuyết nhỏ đang bay trong không khí. Lý Kiều vẫn đang khóc, Lý Mạc đứng im bất động, dường như đang chìm vào mối suy nghĩ nào đó, cả người cứng đờ.

“Mạc Nhi...” Tâm trạng của Cáp Tát Nhĩ còn kích động hơn Lý Kiều nhiều, bộ khối giáp lạnh lùng trên người cùng mái tóc khẽ bay trong gió lạnh, nhìn vào từ chỗ nào cũng là một nam nhân anh tuấn khí khái, nhưng trong mắt y lại trào dâng một lớp hơi nước không hề phù hợp với thân phận của y.

Lính Bắc Địch có mặt ở đây không dám tin rằng thái tử điện hạ của họ lại có biểu cảm như thế. “Còn bước thêm một bước nữa, ta sẽ lấy mạng của ngươi.” Từng câu từng chữ của Lý Mạc đều nói rất chậm rãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.