Hay có người nội ứng ngoại hợp, mở cửa ngõ ra?
Trong lòng Hạ Sơ Thất có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng Triệu Tôn lại không trả lời. Hắn gần như động lại thành một bức tượng trong gió lạnh, khuôn mặt nhuốm gió sương, trầm mặc những quyết đoán, cô đơn lạnh lùng như hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Con tim nàng bỗng thấy đau đớn. Sau đó, khóe môi cong lên, nàng cười khẽ bước đến gần, “Triệu Thập Cửu, không sao. Lương thảo bị đốt rồi, chúng ta đốt ngược trở lại, chúng cướp đi lương thảo, chúng ta sẽ cướp ngược trở về. Sơn Hải Quan, chúng ta cũng có thể đánh ngược trở về...”
Vì để an ủi hắn, nàng lén cầm lấy tay hắn. Nhưng khi vừa chạm vào, nàng lại phát hiện ra tay hắn lạnh như băng, không có một chút độ ẩm nào. Nàng nắm thật chặt, nhưng hắn lại bất giác run lên.
A Thất...”
“Ừ, ta đây.”
Nàng rất ít khi thấy dáng vẻ u tối như thể của hắn, không màng đến việc có người khác đang nhìn hay không, nàng dựa sát vào, gần như dán lên người của hắn, khẽ vỗ về, “Chẳng phải lương thảo bị thiêu cháy bị cướp, Sơn Hải Quan thất thủ hay sao? Không sao, Triệu Thập Cửu, thật sự không có gì đâu. Chẳng phải ai đã nói, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh à? Cáp Tát Nhĩ xảo quyệt gian trá, hôm nay y chơi chúng ta một vố, ngày sau chúng ta đánh y rụng hết răng.”
Triệu Tôn từ từ cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt bị gió Bắc thổi đỏ bừng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482119/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.