Chương trước
Chương sau
Không có tiền, sắc mặt ông chủ quán liền rất khó nhìn: “Các vị khách quan à, hiện tại mới đánh giặc xong, cái gì cũng quý, có thể mở được cái quán nhỏ này, ông già tôi đã phải bỏ hết cả vốn gốc ra rồi, chỉ thiếu nước bán vợ đợ con nữa mà thôi, nếu các vị không trả tiền thì sao tôi có thể tiếp tục làm ăn được nữa. Các vị là người có mặt mũi lớn, không đáng để làm khó quán nhỏ này mới phải chứ?”

Xảy ra chuyện hay ho này nên các thực khách đều nhìn tới. Xem náo nhiệt là bản năng của con người, chẳng ai khách khí, đều nhỏ giọng thì thầm với nhau. Có thể thấy mấy người kia cũng đều là người đàng hoàng, hơi khó xử một chút, sau đó lão gia râu quai nón lấy từ trên người xuống một khối ngọc, “Ta tạm đặt miếng ngọc bội của ta ở đây, người thấy thể có được không?”

“Lão gia!” A Cổ kêu lên sợ hãi, lập tức ngăn cản tay của râu quai nón lại, giọng đầy lo lắng, bất an, “Không được đâu, đây là vật duy nhất phu nhân để lại cho ngài, phu nhân đã đi được mấy năm, ngài vẫn luôn mang nó theo bên người, sao có thể mang nó ra gán nợ được chứ? Không bằng cứ để tiểu nhân ở lại là được.” Theo âm thanh bàn tán của mọi người, Hạ Sơ Thất cũng đưa mắt nhìn khối ngọc bội kia. Chất ngọc sáng trong óng ánh, vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Ngẫm lại, quả nhiên một văn tiền ép chết anh hùng hảo hán, phải đem kỷ vật duy nhất mà phu nhân đã mất để lại đi gán nợ, thật sự đáng tiếc. Ngẫm nghĩ một chút, thấy ông chủ quán định nhận lấy ngọc bội, nàng nhanh chóng chọc vào tay Triệu Tổn.

“Gia, cho ta vay ít bạc...”

Nàng không nói rõ nhưng sao Triệu Tôn không hiểu tâm tư của nàng chứ? Hắn buông chiếc đũa ra, quay đầu nhìn về phía ông chủ quán, lấy bạc ra, đặt lên bàn, “Ông chủ, tính tiền, tỉnh luôn cả bàn đó đi.”

Mắt của ông chủ quán vốn đang vui sướng đột nhiên tối sầm lại. Khối ngọc đó đáng giá bao nhiêu bạc, trong lòng ông ta quá rõ ràng, chuyện tốt như thế lại bị Triệu Tôn phá ngang nên ít nhiều cũng thấy không vui vẻ. Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là người làm ăn đúng đắn, chỉ cần có thể lấy được tiền rượu và thức ăn là được rồi.

Thanh toán xong, Triệu Tôn đang định dẫn Hạ Sơ Thất rời đi thì mấy người kia liền đi tới. Lão gia râu quai nón vẫn chưa cất ngọc bội đi, trực tiếp đặt xuống trước mặt Triệu Tôn, “Vị huynh đài này, chuyện ngày hôm nay Sa mỗ vô cùng cảm kích. Nhưng đại trượng phu không ăn không, thứ này người hãy nhận lấy, ngày khác ta sẽ mang bạc tới chuộc.” Triệu Tôn không nhìn khối ngọc bội kia, sắc mặt lạnh nhạt, “Không cần, chuyện nhỏ.” Hắn định đi nhưng râu quai nón lại rất cố chấp, cứ ngăn ở trước mặt hắn, dưới cái nhìn tràn ngập ý lạnh của Triệu Tôn, y lại bình tĩnh nói tiếp, “Nếu người coi ta là nam nhân thì hãy nhận lấy.”

Mặt Triệu Tôn vẫn không có cảm xúc gì, “Đã là đồ do tôn phu nhân để lại thì nên giữ cho cẩn thận mới đúng.”

Ánh mắt râu quai nón sầm xuống, nhìn Triệu Tôn, đột nhiên rút đạo ở bên hông ra, đặt tay trái lên bàn, thong thả ung dung nói: “Nếu ngươi cứ nhất định không cầm thì ta sẽ chặt ngón tay này để báo ân tình bữa cơm hôm nay.” Dứt lời, đao trong tay y liền hạ xuống chỗ đốt ngón tay, sắc mặt Triệu Tôn tối sầm, tóm lấy cánh tay y rồi chậm rãi cầm miếng ngọc lên, nói: “Ta cầm là được chứ gì. Muốn lấy lại ngọc bội thì tới đại doanh ở cửa ải Lư Long tìm Triệu Thập Cửu.”

“Đa tạ huynh đài” Râu quai nón thở phào một hơi nhẹ nhõm, thu lại đao, ôm quyền làm lễ với Triệu Tổn, nói một câu, “Sau này còn gặp lại”, rồi dẫn mấy tùy tùng rời đi. Một màn này làm cho người trong quán ăn bàn tán sôi nổi. Người thời nay luôn để ý tới phẩm tính của một người, đều nói hai người kia đều là kẻ cao thượng vân vân, nhưng Hạ Sơ Thất lại cứ nhìn theo hướng bọn họ biến mất mà cau mày, trầm mặc không nói.

Triệu Tôn tháo cương ngựa buộc trên cọc ra, đưa cho nàng, “Đang nghĩ gì thế?” Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Người đó cũng thật là, không phải chỉ có ba lượng bạc thôi sao? Đáng để chém một ngón tay à? Ta đang nghĩ, nếu chàng không ngăn y lại thì liệu y có chém xuống không nhỉ?” Đuôi lông mày của Triệu Tôn nhướng lên, “Y sẽ không chém thật đâu.” Hạ Sơ Thất kỳ quái, “Dựa vào đâu mà chàng nói thế?”

Triệu Tôn thản nhiên nói nhỏ: “Y chờ ta ngắn y lại mà.”

Hạ Sơ Thất cảm khái, “Thì ra là vậy sao? Người này đúng là mưu mô. Có điều người ta cũng chỉ vì muốn chàng nhận đồ thôi mà. Ngọc là ngọc tốt, không lấy thì thật phí, dù sao chúng ta cũng có lời.” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, “Tham tiền!”

Nàng cười không quan tâm, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Triệu Tôn, chậm rãi dạo chơi với hắn dưới ánh mặt trời. Nhưng chưa đi được nửa con phố, đột nhiên nàng bừng tỉnh, túm chặt lấy cánh tay hắn.

“Gia, lên ngựa, mau đuổi theo bọn họ!” Nhìn sắc mặt nàng nghiêm túc, Triệu Tôn không hỏi gì, chỉ xoay người lên ngựa đuổi theo hướng mấy người kia rời đi. Nhưng đuổi theo một đoạn đường dài vẫn không thấy bóng một ai. Nếu cứ tiếp tục đuổi theo thì bên kia chính là khu do Bắc Địch chiếm đóng. Triệu Tôn ghìm chặt cương ngựa, ngừng lại, nhíu mày nhìn Hạ Sơ Thất, “Là Cáp Tát Nhĩ?”

Không ngờ hắn lại hiểu ra nhanh như thế, Hạ Sơ Thất cũng nhăn mày.

Ta cũng không dám chắc chắn.”

Mắt Triệu Tôn sa sầm, không nói gì, chậm rãi xòe tay ra nhìn kĩ miếng ngọc bội trong tay mình. Miếng ngọc bội trong suốt lấp lánh này là một nửa vòng tròn tinh xảo. Nhìn kết cấu của ngọc bội, nó hẳn là một nửa của một miếng ngọc hoàn chỉnh, nhất định còn có một nửa tương ứng với nó nữa. Ở nơi giáp ranh giữa hai nửa miếng ngọc có một hình chữ triện, chữ cũng chỉ có một nửa, không dễ đoán ra cho lắm.

“Gia...” Hạ Sơ Thất thấy hơi lo lắng, “Nếu y thật sự là Cáp Tát Nhĩ, sao lại chạy tới địa bàn quân Đại Yến chứ, còn không mang tiền cơm nữa? Trong chuyện này, liệu có âm mưu gì không?” Triệu Tôn ừm một tiếng, không rõ ý là gì. Hạ Sơ Thất không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời chói chang, ánh mắt hắn càng thêm rét buốt, dường như toàn thân đều ngưng kết ra một tầng bằng mà ánh mặt trời cũng không làm tan chảy được. “Xin lỗi, vừa rồi ta cứ nhìn bọn họ là vì thấy y quen mắt. Nhưng thời gian ít quá nên vẫn không nhớ ra, ta đã từng gặp Cáp Tát Nhĩ hai lần. Một lần vào buổi tối, lúc đó ta đang sợ hãi, lại ở cách khá xa nên không nhìn rõ gương mặt. Lần thứ hai tuy là ban ngày nhưng cũng chỉ nhìn từ xa mà thôi, khi đó ta nhận ra y là vì y mặc phục sức của thái tử Bắc Địch. Giờ mặt y toàn râu là râu nên ta không nhớ ra...”

Giọng của nàng tràn ngập vẻ áy náy, Triệu Tôn lại chẳng khác nào lão tăng nhập định, không có cảm xúc gì.

“Không sao cả.”

“Làm một lính đặc công, ta cảm thấy thật có lỗi với nghề nghiệp của mình.” Nàng rất ủ rũ, Triệu Tôn lại nghe được một danh từ mới mẻ từ miệng nàng, “Lính đặc công?”

Hai ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Hạ Sơ Thất là người hầu tùy thân của Triệu Tôn, cấp bậc không cao nhưng thời gian hầu hạ lại không ít, ban ngày tuy ít khi thấy hắn nói cười, nhưng buổi tối khi chui vào trong chăn của hắn, nàng lại có thể rúc vào ngực hắn, tùy tiện chà đạp hắn. Loại cảm giác này làm nàng thấy thật thoải mái. Ăn thoải mái, ngủ thoải mái, thoải mái nghe hắn và các tướng lĩnh bàn luận chiến cuộc, cũng thoải mái cho rằng, nếu cứ tiếp tục cuộc sống như thế này thì cũng không tệ lắm. Vì để không bị Triệu Tôn đuổi về Khai Bình nên nàng liền làm người hầu đứng bên ngoài lều trại của hắn. Chỉ chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, nàng mới lén chạy tới “quấy rầy” hắn, trời chưa sáng thì lại lẻn ra. Với chuyện này, Triệu Tổn thì thấy rất bất đắc dĩ, còn nàng lại thích thú. Một vị Đại tướng quân chinh chiến bên ngoài, nếu quân kỷ không nghiêm thì quân đội chắc chắn sẽ chia bè rẽ cánh. Nếu ai cũng đều ôm phụ nữ trong lòng thì còn đánh nhau nỗi gì? Nàng hiểu tâm sự của hắn.

Lại qua một ngày, trời còn chưa sáng, nàng bị tiếng sột soạt của quần áo làm cho tỉnh giấc, phát hiện ra đèn trong doanh trướng đã được thắp sáng, hắn đang thay quần áo. Nàng dụi mắt, ôm lấy hắn từ phía sau theo bản năng, quấn lấy eo hắn, dầu mối làm nũng.

Sớm thế, đi đâu vậy?” Triệu Tôn gỡ tay nàng ra, mặc thêm áo ngoài. “Nàng ngủ đi. Nguyên Hữu dẫn người tới, ta qua xem một chút.” “Ô Nhân Tiêu Tiêu sao?” Hạ Sơ Thất ngáp một cái, tỉnh táo hơn, “Ta cũng phải đi.” Triệu Tôn xoa đầu nàng, “Trời còn sớm, nàng cứ ngủ thêm một chút đi. Đã nhiều ngày làm việc ở trong quân doanh, nàng cũng chịu khổ rồi. Ta đã phân phó cho Trịnh Nhị Bảo chuẩn bị đồ ăn ngon cho nàng. Còn nữa, ta đã cho người tới ngôi làng gần đây mua mấy con dê, buổi tối nướng dê, nàng tự mình ra tay.” Khẽ “a” một tiếng, nụ cười tươi của Hạ Sơ Thất cứng đờ, “Gia à, chàng thật sự thương ta quá!” “Tất nhiên...”

“Nếu chiều chuộng ta như thế, vậy có thể ta muốn ăn gì cũng không cần tự mình ra tay được không?”

Nhìn cái miệng phụng phịu của nàng, Triệu Tồn cười khẽ, thản nhiên đáp lễ, “Gia nhớ rõ, A Thất biết làm một trăm hai mươi tám loại mỹ thực dinh dưỡng cơ mà, hiếm khi có cơ hội như thế này, nàng nên thể hiện, thuận tiện cải thiện bữa ăn một chút.” “Được rồi, coi như chàng giỏi!” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, trong mắt xẹt qua sự vui vẻ. “Nhưng mà ta vẫn muốn đi theo, ta nhớ biểu ca..”

Một chữ “nhớ” khiến cho sắc mặt Triệu Tôn trở nên rất khó nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được nàng, chờ nàng vội vàng mặc quần áo xong, hai người cùng tới lều lớn nghị sự. Thời gian Nguyên Hữu tới cửa ải Lư Long đã được Triệu Tôn sớm sắp xếp chu đáo, nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng lén mang Ô Nhân Tiêu Tiêu vào đây để bổ khuyết cho người từng xuất hiện trong “nụ hôn nóng bỏng” lúc trước, sau đó lại đưa nàng ta rời đi, lấy chuyện này lấp kín miệng bàn tán của mọi người.

Nguyên tiểu công gia nghiêng đầu dùng đôi mắt phượng nhìn nước trà nóng hầm hập, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn. “Thiên Lộc, cháu không đồng ý giao người cho Cáp Tát Nhĩ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.