Nàng nóng nảy, cấu vai hắn, “Tại sao chứ? Chẳng phải chàng đã nói...” “A Thất!” Hắn cắt ngang lời nàng, “Ta nghĩ, dù sao nàng cũng là phụ nữ, ở trong quân doanh thật sự không tiện.” Nàng bĩu môi, “Ta không hề cảm thấy không tiện, chàng cứ coi ta như nam nhân là được rồi còn gì?” “Thực ra...” Hắn hơi chần chừ, “Thực ra nam nhân cũng không tiện.”
Nghe giọng khàn khàn của hắn, Hạ Sơ Thất nghiêng đầu liếc nhìn, “Có phải chàng sợ người ta bàn tán không? Nói Đại tướng quân vương không chịu nổi cô đơn, không chỉ có quan hệ với công chúa Bắc Địch mà còn ái muội với người hầu tùy thân của mình?”
“Biết là được rồi.”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, trong lòng lại thấy mềm nhũn. Nhưng vất vả lắm nàng mới tới được đây, sao có thể dễ dàng chịu rời đi như thế chứ? Đến Khai Bình cũng phải mất thời gian hai, ba ngày, nàng không nỡ rời xa hẳn. Dán sát người vào, nàng dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng cười, không nói là có đồng ý hay không, chỉ ẩm thẩm thay đổi để tài, “Gia, hai ngày nay trong quân doanh cũng không có việc gì, khá là nhàn rỗi, hay là ta và chàng đi dạo phố nhé?” Hắn liếc nhìn nàng, “Để làm gì?”
Mối nàng vẫn treo nụ cười, “Chàng xem thời tiết đẹp như thế, chúng ta cứ ở mãi trong quân doanh cũng khó chịu, không bằng kiếm thành trấn nào gần đây để đi dạo, hưởng thụ cuộc sống, lại thuận tiện giải sầu?” Thấy hắn có vẻ không có hứng thú, nàng lại lắc bờ vai hắn, ăn vạ, Thể thì thế này đi, ta mời chàng ăn ngon có được không?”
“Không đi.”
Hắn từ chối quá nhanh khiến cho Hạ Sơ Thất nghe mà thấy kỳ quái, “Tại sao?” Vẻ mặt Triệu Tôn cực kỳ lạnh nhạt, liếc nàng, “Nàng có bạc không?”
Thì vay tạm chàng, về rồi ta sẽ trả.” “Nàng đã nợ gia rất nhiều bạc rồi, nhưng chưa trả lần nào.” “Chẳng phải đến người cũng là của chàng rồi sao?” Hạ Sơ Thất trừng mắt, cười đắc ý, “Hơn nữa, chàng cũng đừng có ki bo giữ của như thế chứ? Chàng là vương gia đấy, người không biết còn tưởng chàng nghèo đến mức chẳng có gì ăn.”
Hạ Sơ Thất không có bạc mà lại cứ khăng khăng mời khách, hôm sau nàng liền túm Triệu Tồn đi, mỗi người cưỡi một con ngựa, lén chuồn ra khỏi doanh trại, tới một trấn nhỏ gần cửa ải Lư Long nhất.
Trấn nhỏ này là nơi giáp ranh giữa Lư Long và Đại Ninh, cũng coi như là biên giới giữa quân Đại Yến và quân Bắc Địch. Trước khi khai chiến, nơi này vốn là một thành trấn cực kỳ phồn thịnh. Có điều bây giờ tuy đã được quân Đại Yến giành lại những cuộc sống bình thường vẫn chưa khôi phục, cửa hàng hai bên đường hầu hết đều chưa mở lại, người đi lại cũng vô cùng thưa thớt, nhìn có vẻ lạnh lẽo, hoàn toàn khác xa với sự tưởng tượng trước đó của Hạ Sơ Thất.
“Trận này chẳng biết bao giờ mới đánh xong, cuộc sống của dân chúng cũng không yên bình được.” Giống với đại đa số thời điểm, nàng nói, hắn không hề trả lời. Nhưng điều này không hề khiến nàng ngại không phát huy ngẫu hứng của mình. Nàng vừa đi, vừa chửi cha hắn, “Chàng nói xem sao hoàng để lại cứ thích đánh giặc thế chứ? Triệu Tôn, nếu chàng là hoàng đế thì chàng thích chung sống hòa thuận với nước láng giềng hay là tiếp tục chinh phạt?”
“Nàng lo nhiều làm gì.”
Liếc hắn, nàng cười hì hì, nhét cương ngựa cho hắn, còn hai tay mình lại ôm lấy tay hắn, chẳng quan tâm tới việc liệu người ta nhìn thấy hai người đàn ông vừa đi đường vừa thân mật với nhau thì có sợ tới mức chết ngay tại chỗ hay không, còn cố ý cọ xát trên cánh tay hắn, thấy thân mình hắn cứng đờ, nàng mới khẽ cười, “Vậy Tấn vương điện hạ tôn quý à, chàng có thể nhọc lòng một chút được không, ta phải mời chàng ăn gì mới được nhỉ?”
Đúng lúc đang nói chuyện, nàng lại nhìn thấy ở phía trước có một làn che nắng dựng đơn sơ, mái che được đóng đinh trên cọc gỗ, một đầu khác được đóng vào một căn nhà gỗ, vừa vặn che khuất ánh nắng ngày hè, ông chủ quán còn đặt mấy cái bàn dưới mái che để buôn bán. Đi vào ban ngày nên Hạ Sơ Thất đã nóng lắm rồi, lập tức kéo Triệu Tổn tới.
Tiểu nhị nhiệt tình chào mời, buộc ngựa, ân cần đón tiếp hai người.
“Hai vị khách quan, muốn dùng gì ạ?”
Hạ Sơ Thất hỏi, “Các ngươi có gì?”
Chất lượng cuộc sống của nhân dân ở chiến khu đều rất thấp, đồ ăn của quán ăn này hầu hết đều là thực phẩm thường thấy ở phương Bắc, chủ yếu là ăn để no bụng, khoai lang nướng, bánh lá ngải, xa xỉ nhất cũng chỉ có bò kho và rượu cao lương. Nghe tiểu nhị giới thiệu xong, Hạ Sơ Thất cảm khái, cười tủm tỉm nói. “Cho nửa cân bò kho, một đĩa lạc, một bình rượu cao lương.” Cửa hàng nhỏ không chỉ khách, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Màu sắc đồ ăn nhìn có vẻ đơn điệu, nhưng hương vị cũng không tệ. Có lẽ vì gần đây không được ăn uống tử tế, khi chất lượng cuộc sống của một người giảm hẳn xuống thì ăn cái gì cũng thấy ngon cả. Hạ Sơ Thất cắm đầu cắm mặt mà ăn, không thèm quan tâm tới hình tượng khiến Triệu Tôn nhìn mà không khỏi nhíu mày.
“Đói lắm sao?”
“Ừm ừm, bình thường.” “Cho nàng đi Khai Bình thì nàng lại không vui.”
Nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn cười, “Nói gì thế? Ta ăn hăng hái chỉ vì tinh thần không lãng phí lương thực, hiểu không? Có điều... Hai ngày nay ta phát hiện ra, chất lượng cuộc sống của tướng sĩ Đại Yến chúng ta quá thấp nhỉ? Đã tham gia quân ngũ, ra ngoài đánh giặc, vì quốc gia đầu rơi máu chảy, dùng mạng để làm việc, chẳng phải triều đình nên nhanh chóng phát thực phẩm hay sao?”
Gương mặt bình thản của Triệu Tôn thoáng trầm xuống, “Có ăn đã là tốt lắm rồi.” “Hả? Nghĩa là sao?”
Nàng vừa dứt lời, Triệu Tôn còn chưa kịp đáp lời thì trên mặt đất rải đầy ánh nắng bên ngoài mái che, có mấy nam nhân cưỡi ngựa đi tới. Mấy người này vô cùng cao lớn, nhìn quần áo thì có thể thấy đều là con nhà giàu có. Đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi râu quai nón dẫn đầu, hắn ta mặc áo gấm vô cùng đẹp đẽ sang trọng, hiển nhiên là kẻ đứng đầu trong đám người này, vừa vào trong mái che đã phô trương khí thế.
“Ông chủ, cho mấy cân thịt bò và vài vò rượu tới đây.” Khách quý như vậy, tất nhiên ông chủ quán rất vui mừng, vừa kê bàn sát lại nhau vừa tươi cười chào đón. Mấy gã này cũng không nói gì nhiều, ngồi xuống một cái bàn vuông cách chỗ Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn ngồi một bàn, đặt đao giắt bên hồng lên bàn, âm thanh “rầm” giật mình khiến cho các thực khách khác trong quán không dám thở mạnh.
Hạ Sơ Thất thấp giọng hỏi Triệu Tôn, “Gia, nhìn mấy người kia, không giống người thường.”
Triệu Tôn đáp một câu nửa thật nửa giả, lại rót rượu vào chén cho nàng. “Ăn đồ ăn của nàng đi.”
“Triệu Thập Cửu...” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, cắn một miếng thịt bò, híp mắt, “Chàng còn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của ta, cái gì mà gọi là có ăn là tốt lắm rồi? Chẳng lẽ mấy chục vạn quân đi chinh Bắc mà triều đình còn có thể bắt bọn họ phải chịu đói hay sao?”
Triệu Tôn lạnh lùng mím môi, ném cho nàng ánh mắt kiểu “nàng không hiểu đâu”, cũng không tiếp câu chuyện của nàng, dùng thái độ thân thiện gắp một miếng thịt bò vào bát cho nàng, “Ăn đi.” Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, suy đoán chắc hẳn không tiện nói chuyện này nên cũng thôi, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát của mình. Mặc dù nàng không muốn nhìn, nhưng vì vị trí đặt bàn nên nàng không thể không chú ý tới mấy người đàn ông vừa vào. Nhìn thoáng qua thì diện mạo mấy người này cũng không tệ lắm, đặc biệt là tên râu quai nón kia, tuy rằng trên mặt toàn râu là râu nhưng mũi cao thẳng, mắt sâu, rất có khí thế, con người khi bị ánh nắng hắt vào dường như còn có một tầng ánh sáng màu hổ phách... làm cho nàng tự nhiên có cảm giác rất quen mặt. Nhưng lục tìm kĩ trong đầu cũng không hề thấy mình đã từng gặp người này.
“A Thất! Không có cô nương nào cứ nhìn nam nhân chằm chằm thể đâu.” Bị Triệu Tôn nhắc nhở như thế, Hạ Sơ Thất mới nhận ra mình đã nhìn người ta một lúc lâu rồi. Nàng cười xấu hổ, nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Tôn, hơi ghé đầu sang, nhỏ giọng trêu chọc: “Hiện giờ ta là nam nhân, không phải cô nương. Nam nhân nhìn nam nhân có vấn đề gì đâu nhỉ? Quan trọng là...” Lại nhanh chóng liếc nhìn về phía gã “râu quai nón” kia, nàng nhíu mày, “Ta cứ cảm thấy hình như đã gặp gã ở đâu đó.”
Triệu Tôn hừ lạnh, “Nam nhân đẹp trai thì nàng đều thấy quen hết.”
“He he! Coi như chàng hiểu ta đó.” Hạ Sơ Thất bị hắn nói trúng “điểm yếu” thì không hề phản bác, chỉ cười tủm tỉm trêu chọc hắn, “Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp. Chẳng lẽ chàng thấy một cô nương xinh đẹp mà không nhìn tới vài lần hay sao?”
“Gia không giống nàng!”
“Hì hì!” Nàng cười một tiếng, lại nói, “Chàng nhìn đi, nam nhân kia... trông rất nam tính đấy chứ, đẹp trai. Nếu kể đến khuyết điểm thì chính là hơi nhiều rau một chút.”
“Sở... Thất...”
Nghe thấy hắn cười lạnh và nghiến răng, Hạ Sơ Thất vô miệng, “A Di Đà Phật, thực ra ta cũng chỉ muốn tích nhiều thiện duyên thôi mà. Chàng biết đấy, người mà đẹp thì nhất định là do kiếp trước làm nhiều chuyện tốt nên đời này mới có phúc phận có được ngũ quan đoan chính. Thế nên, nhìn người tốt nhiều thì cũng sẽ hiểu được thiện duyên, tích cóp công đức cho đời sau.”
“Ồ, thì ra là thế.” Triệu Tôn lạnh nhạt nhìn nàng, “Vậy đời trước nhất định là A Thất đã làm rất nhiều chuyện ác rồi.” Hạ Sơ Thất còn đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc đã gặp người kia ở đâu nên chỉ buột mồm hỏi một câu, “Vì sao?”
“Tự mình nghĩ đi.” Hạ Sơ Thất ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra. Hóa ra tên này đang nói đời trước nàng làm nhiều việc ác nên đời này mới xấu xí như thế đúng không? Miệng co rút, nàng lặng lẽ thò tay xuống gầm bàn véo lên đùi hắn, cười lạnh lùng, “Triệu Thập Cửu, chàng nói ta nên dạy dỗ chàng thế nào mới được đây?” Hắn xoay tay tóm lấy tay nàng, “Chờ đến khi nàng có bản lĩnh dạy dỗ gia rồi hãy nói.” Hai người vừa ăn vừa thấp giọng đấu võ mồm, một hồi lâu, thình lình nghe thấy mấy người ở bàn bên kia hô lên, “ông chủ, tính tiền!” Hạ Sơ Thất đưa mắt nhìn Triệu Tôn, tầm mắt lại bị lòng hiếu kỳ kéo sang bên kia, chỉ thấy ông chủ quán cúi đầu khom lưng đi tới, cười tủm tỉm đánh bàn tính, “Các vị đại gia, tổng cộng ba lượng năm đồng bạc.”
“A Cổ.” Râu quai nón gọi một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía tùy tùng của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]