Hạ Sơ Thất hừ một tiếng như có như không, “Nhìn dáng vẻ của ta giống như đang căng thẳng ư?”
Triệu Miên Trạch không trả lời, yết hầu di chuyển lên xuống, vẫn nhìn nàng chằm chằm, “Đang trách ta ư?” “Lời này từ đâu mà ra?”
“Hạ Sở.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Ta tìm nàng rất vất vả.”
Nếu không phải biết được chuyện lúc trước của hắn và Hạ Sở, chắc chắn Hạ Sơ Thất sẽ cho rằng hắn nhớ nhung bản thân quá lâu. Sự đau thương và buồn bã trong lời nói của hắn chân thật đến mức khiến nàng không thể đọc được nội tâm thật sự của hắn. Nhưng cho dù như thế nào, nàng có thể thừa nhận chuyện này ư? Thừa nhận rồi, giữa nàng và Triệu Tôn làm gì còn khả năng nữa? Nàng nhếch môi, cười rất kỳ quái, “Điện hạ, ta thật sự không hiểu ngài đang nói gì.” “Nàng hiểu.” Triệu Miên Trạch nhìn ánh mắt nửa trào phúng nửa mỉa mai của nàng, hắn do dự một lát, lấy một chiếc túi hương từ trong ngực ra, “Cái này là của nàng nhỉ?”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy thứ kia, sửng sốt. Nàng còn nhớ khi còn ở huyện Thanh Cương, lần đầu tiên Đông Phương Thanh Huyền thẩm vấn nàng, thứ hắn ta lấy ra chính là chiếc túi hương này. Lúc đó, hắn ta muốn bắt nàng thừa nhận thân phận, nhưng sau đó túi hương bị hắn ta cầm đi, từ đó nàng không còn nhìn thấy nó nữa. Giờ đây túi hương lại nằm trong tay Triệu Miên Trạch, chỉ có một lý do có thể giải thích được: Đông Phương Thanh Huyền đã cho Triệu Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482039/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.