Triệu Tôn liếc nhìn y, hừ lạnh, “Vô dụng!” Lại là một tiếng cười sảng khoái, Trần Đại Ngưu không hề có tính tự giác rằng bản thân mình đã là tù nhân, y đến gần, “Điện hạ, các huynh đệ không sao cả chứ? Cha nương ca ca tẩu tử của ta vẫn ổn chứ?”
“Ngươi lo cho họ như vậy, sao không tự đi xem?”
“Điện hạ...” Vẻ mặt Trần Đại Nguy thay đổi, “Ngài hiểu ta mà.” “Bổn vương không hiểu.”
Trần Đại Ngưu gục đầu xuống, im lặng một lúc lâu. Không cần phải nói nhiều, y cũng có thể nghĩ ra được một cuộc binh biến sẽ gây ra bao nhiều hệ lụy, và sẽ khiến bao nhiêu huynh đệ vô tội bị điều chức hoặc bị xử phạt. Suy nghĩ một lúc, y mò mẫm một hồi, lấy một chiếc túi vải nhỏ từ trong eo ra, cau mày, đưa cho Triệu Tôn.
“Những món trang sức này ngày hôm đó vốn dĩ định cho nương và nương tử của ta, nhưng...”
Y lau nước mắt, cúi đầu xuống, khịt mũi, “Nhưng ta không đón được họ. Điện hạ, ngài giúp ta đưa cái này cho nương ta với, nói là nhi tử bất hiếu, không thể hiểu kính với bà và cha. Sau này, đành nhờ ca ca tẩu tử thôi...”
Triệu Tôn nhìn y, không nói gì.
Trần Đại Ngưu thở dài rồi cười khổ, “Những năm qua ta không để dành được bao nhiêu tiền, tất cả của cải đều ở trong ngăn kéo phòng, không có khóa. Điện hạ, những thứ này nhờ ngài xử lý giúp ta vậy. Còn nữa, thế tử của ta, không có phúc phận, sau khi nàng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482038/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.