“Có.”
Nói một chữ xong, Triệu Tốn cúi thấp xuống, vuốt mái tóc nàng rồi muốn hôn. Hô hấp của Hạ Sơ Thất dồn dập, nhưng mỗi của hắn còn chưa chạm vào môi nàng thì ánh mắt hắn lại nhìn vào vết sẹo ở thái dương, đôi lông mày liền nhíu lại.
“Chẳng phải nàng đã xóa mất vết sẹo rồi sao? Sao bây giờ lại hiện ra?” Hạ Sơ Thất sợ hãi, hốt hoảng kéo tóc xuống che đi vết sẹo. Đáng chết! Sao lại để hắn nhìn thấy một mặt xấu xí như thế chứ? Hơn nữa, sau khi nàng dùng được thì vết sẹo lúc trước nàng đập đầu vào cột giường đã nhạt đi không ít, nhưng chữ “Tiện” bị xâm hai năm trước kia có lẽ là quá sâu, nhất thời không thể nào tan ra được, nếu như quan sát cẩn thận vết sẹo thì vẫn có thể nhìn ra đó là hình gì.
Nàng gượng gạo che lại, rồi lườm hắn một cái, “Làm gì có chuyện dễ dàng xóa vết sẹo chứ? Thánh phẩm cao Duyệt Trạch của cung đình cũng không che được nữa là. Ngày thường chàng không nhìn thấy là vì ta bôi sáp che đấy. Hôm nay ta ở trong phòng dưỡng da, cho nên đã rửa sạch sẽ rồi.” Nàng giải thích xong, đôi lông mày của Triệu Tôn càng nhíu chặt, lại muốn lật mái tóc nàng lên xem.
“Cho gia nhìn một chút.” Hạ Sơ Thất không ngừng đẩy tay của hắn ra rồi trừng mắt, “Không cho nhìn, xấu lắm.”
Khóe môi Triệu Tôn giật giật, “Nàng lúc nào thì đẹp?” Lời thì là lời nói đùa, nhưng giọng điệu hắn rất trầm trọng. Hạ Sơ Thất kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481986/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.