Chương trước
Chương sau
“Có lem luốc một chút, không, thật ra cũng không gọi là lem thuốc, cái này gọi là nghệ thuật. Trưởng tốn điện hạ, nghệ thuật là một thứ rất thần thánh, không thể cưỡng cầu, chỉ có thể xem duyên phận. Người đừng lau, tin ta đi, một khi mà lau đi rồi, sau đó người sẽ không còn niềm vui nữa.” Nàng nói cũng không sai, XX và 00 quả thật là cội nguồn niềm vui của cánh đàn ông. Dù có thế nào thì nàng cũng xem nó như một trò đùa, nhưng thật không ngờ rằng, Triệu Miền Trạch lại đồng ý, tầm mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt đang mỉm cười vui vẻ của nàng, hắn ném trả khăn lại cho nha đầu rồi nở một nụ cười không thành vấn đề với nàng.

“Được, vậy thì không lau nữa, lát nữa ta...” Hắn còn chưa nói xong thì có một tiếng hét “á” được vọng đến từ chỗ cửa ra vào.

Hạ Sơ Thất xoay đầu qua theo phản xạ, chỉ thấy Hạ Vấn Thu nắm chặt chiếc khăn trong tay đứng ngơ ngác ở đó, sau lưng nàng ta chính là nhà đầu Lông Cầm, người lúc nãy vừa hét lên, nhưng giờ đây lại rơi vào trạng thái há mồm trợn mắt.

“Miên Trạch, mặt của chàng bị sao thế này?” Hạ Vân Thu đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi, vội vàng cầm khăn tới.

Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt Triệu Miên Trạch bỗng trở nên nặng nề, nàng nháy mắt mang theo “hàm ý sâu sắc” với hắn, lại xòe tay ra một cách vô tội, cứ như nàng chẳng làm gì cả. Bỏ qua con dao bằng được phóng ra từ trong mắt của Hạ Vấn Thu, nàng cầm bút lên, tiếp tục mở giấy ta, cúi đầu viết chữ với Thôi Lương Bật.

Lần này nàng không hề cố ý. Nhưng vô tâm như thế lại khiến Hạ Vấn Thu tức đến mức ói máu.

Vậy thì chỉ có thể nói là ý trời thôi.

Triệu Miên Trạch ở đó, kế hoạch bị phá hỏng bét, nàng cho Thôi Lương Bật một ánh mắt “tự cầu nguyện”, rồi các từ, trở về phủ Tấn Vương.

Hiện tại nàng đã không còn ở trong nhĩ phòng của viện Thừa Đức nữa. Một khi đắc thế, người chết ngựa đổ. Nghe nói lão Hoàng đế đích thân hạ chỉ, trong những ngày phò mã gia chưa rời khỏi phủ Tấn Vương thì phải “chiêu đãi” y dựa theo quy định tiếp đón phò mã. Thế là quản gia Điền Phú liền chọn một viện tử nằm cách khá xa so với hậu trạch của Tấn Vương, để tránh lời ra tiếng vào. Trải qua vài ngày vật lộn, viện tử đã được làm mới xong xuôi. Rường cột chạm trổ, mang theo phong cách cổ. Vừa tinh tế vừa mới lạ, vừa có hoa cỏ vừa có cá lội, nơi yên ắng tĩnh mịch cũng có cái đẹp của nó, so với nhĩ phòng lúc trước, phải nói là chẳng khác gì từ địa ngục dọn lên thiên đường. “Ôi, làm phò mã gia thật ra cũng không tồi.” Chỉ đáng tiếc, nàng không phải là nam nhân. Chống eo quan sát viện tử của mình, nàng không thể không cảm thán.

“Phò mã gia...”

Nghe thấy tiếng gọi, nàng xoay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm đang nở nụ cười duyên của Mai Tử. Bên cạnh nàng ấy còn có hai nha đầu nữa, trong tay của họ, ngoại trừ vài chiếc tráp gỗ có kích cỡ và màu sắc khác nhau ra thì còn có thêm một tay nải bằng tơ mềm.

“Đấy là y phục gia chuẩn bị cho người, phải mặc vào Tết Trung Hòa ngày mai. Còn nữa, Nhị Bảo công công đã sai người truyền lời, nói rằng...” Mai Tử cắn môi, hình như có hơi ngại ngùng, nàng ta bước đến gần nàng mới khẽ nói, “Nói rằng tối nay, kêu tỷ đi đến phòng tắm nước nóng đợi chủ tử.”

Phòng tắm nước nóng? Tết Trung Hòa chứ đâu phải lễ mổ heo, còn phải ngâm cho sạch sẽ trước à?

Hạ Sơ Thất về phòng, kiểm kê từng món mà Triệu Tôn đã chuẩn bị, nàng phát hiện ra đó đều là tế phục, lễ phục, thường phục và còn đồ trang sức của phò mã nữa. Xem ra buổi lễ ngày mai rất trang trọng, hắn sợ “phò mã đương triều” như nàng ăn mặc quá nghèo nàn, làm mất mặt Triệu gia nhà họ.

“Nói như vậy là muội phải cư xử nghiêm túc ư?”

Nàng cười híp mắt với Lý Mạc, nhưng trên khuôn mặt của Lý Mạc lại chẳng hề có ý cười. “Sở Thất, muội căng thẳng không?”

“Căng thẳng cái gì? Dù sao muội cũng gặp được Hoàng đế rồi, cũng chẳng có gì mới mẻ nữa. Vả lại, chẳng phải chỉ là đi tham gia ngày lễ trong cung, ăn uống thôi sao?” Tuy nàng chưa từng có kinh nghiệm, nhưng nàng xem không ít phim truyền hình đầu.

Nàng cười, liếc nhìn Lý Mạc, sau đó xoay đầu lại phân phó kẻ dưới chuẩn bị nước nóng rửa mặt.

Làm phò mã đúng là tốt, hiện tại trong viện tử của nàng cũng có vài nha đầu và tùy tùng để sai khiến, có việc gì chỉ cần gọi một tiếng, muốn gì có đó, nàng có thể làm hẳn một con sâu gạo thời phong kiến. Nước nóng được mang lên rất nhanh, trên mặt nước có một lớp cánh hoa hồng tươi đang nổi bồng bềnh. Hít một cái, mùi hương hoa hồng tràn ngập khắp khoang mũi. Nàng rất hài lòng, cho người lui xuống, nàng rửa mặt xong thì bắt đầu xử lý khuôn mặt của mình. Nàng nhìn vào gương, vỗ hai má, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy khuôn mặt này mịn màng hơn không ít. Những ngày qua, vì để duy trì dung mạo trước đó, nàng cố ý trang điểm theo kiểu nam tính hóa một chút, giờ đây sau khi đã “tẩy trang” hoàn toàn, cả khuôn mặt trong thanh tú hơn rất nhiều.

Hài lòng! Vô cùng hài lòng!

Tiếp tục cố gắng trở thành đại mỹ nhân, rồi cũng có một ngày nàng sẽ dọa Triệu Tôn chết khiếp. Nghĩ đến điều này, nàng nhìn vào gương nhếch môi cười vui vẻ, ngân nga khúc nhạc lấy mặt nạ tự chế ra sau đó thoa lên mặt mình, mát xa từng chút một, động tác rất kỹ càng.

“Biểu tỷ, mặt nạ làm mềm da này của muội phải kiên trì sử dụng, nước da sẽ càng ngày càng đẹp, càng ngày càng mịn màng, có thể khiến cho độ tuổi của nữ nhân mãi mãi dừng lại ở mốc mười tám, không có nếp nhăn, không tàn nhang, bóng mịn khỏe mạnh... Tỷ, xứng đáng có được. Biểu tỷ có muốn dùng một chút không?” Nhìn cái khuôn mặt trét đầy “mặt nạ” của nàng, khóe môi Lý Mạc co giật.

“Cô nương, muội vẫn chưa tròn mười sáu tuổi.” “Khụ, ý muội là... Thổi, bỏ đi! Con người tổ cứng nhắc quá.” Khó khăn lắm mới có dịp bàn đến vấn đề “18 tuổi hay 16 tuổi” với Lý Mạc, Hạ Sơ Thất bó tay, tiếp tục quan tâm đến khuôn mặt của mình. Thường nói, “phụ nữ trang điểm và thích nghe người khác khen ngợi mình”, tuy những ngày qua nàng bận bù đầu vì penicillin, nhưng không hề bỏ lỡ việc cải tạo thân thể và khuôn mặt này. Đáng tiếc, sự cuồng nhiệt của nàng lại không hề truyền được cho Lý Mạc. Mai Tử thỉnh thoảng sẽ đến xin dùng tất cả những thứ có thể làm đẹp được, Lý Mạc thì lại không quan tâm lắm. Dường như nàng ta càng nhập vai “nam tử” hơn Hạ Sơ Thất, cả ngày mặc một bộ y phục màu đen, cũng chẳng hề thoa bất kỳ thứ gì trên mặt, khuôn mặt lúc nào cũng trắng bệch như giấy. Mặc kệ Hạ Sơ Thất có khuyên nàng ta bảo dưỡng thể nào, nàng ta cũng đều đáp lại hai chữ: không cần. “Muội nói tỷ đấy, còn trẻ trung thế này thì cần gì phải tự làm khổ mình thế?”

Lý Mạc không trả lời nàng. “Muội thấy tỷ sống chẳng giống mười tám tuổi chút nào, mà ngược lại giống tám mươi tuổi hơn. Hừ!”

Dùng hai tay xoa xoa mặt, Hạ Sơ Thất nhắm mắt, cảm thán cách sống của Lý Mạc lần thứ 108. Nàng không hề mở mắt, mãi đến khi có một đôi bàn tay ấm nóng thò xuống nách nàng gãi nhẹ, nàng mới giật mình la lên, lập tức mở mặt ra, “Này, tỷ làm gì đây?”

Nhìn đôi con người tinh nghịch trước mắt, Hạ Sơ Thất liếc nhìn Lý Mạc đang im như thóc, cho nàng ta một ánh mắt “lên án nghiêm trọng” rồi mới xoay đầu lại, bình thản soi gương, “Giật mình chết mất, chẳng phải buổi tối chàng mới trở về ư?”.

“A Thật không thấy bất ngờ à?”

Bất ngờ? Nàng chưa bị dọa chết khiếp đã là may rồi. Nàng lại liếc nhìn Lý Mạc qua gương, nàng vốn dĩ vẫn còn đang phẫn nộ về hành vi “không thông báo” của nàng ta, nhưng ai ngờ Lý Mạc lại hiểu sai ý, nàng ta lẳng lặng chắp tay lùi xuống, chừa lại chỗ cho hai người họ.

“Thoa gì trên mặt đấy? Phân bồ câu?”

Ngày thường khi ở trước mặt Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất luôn bày ra dáng vẻ nam nhi hiên ngang oai hùng. Nàng chưa bao giờ cho hắn nhìn thấy bộ dạng thoa “mặt nạ” gớm ghiếc này của mình. Bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi bất chợt của hắn, nàng chẳng khác gì sét đáng ngang tai, rùng mình, cau mày lại, “Gia, chàng đúng là tên nhà quế, cái này gọi là mặt nạ.” Mỗi lần dùng thứ của người hiện đại để đối phó với hắn, nàng luôn tìm thấy cảm giác vượt trội và cảm giác tồn tại.

Nhất là... khi mắng một Vương gia phong kiến là một tên nhà quê. “Ở? Mặt nạ.” Triệu Tôn trầm ngâm lẩm bẩm một hồi, đợi đến khi nghe nàng nói xong tác dụng của mặt nạ, hắn nhếch khóe môi lên, cúi đầu xuống, như cười như không, hỏi nàng: “A Thất để ý đến dung mạo của mình như thế, là vì gì vậy?”

“Chẳng lẽ còn là vì chàng chắc?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn đầy khiêu khích, dùng vẻ mặt bình tĩnh để che giấu tim đen của mình, nói xong đi vòng qua người hẳn, dùng nước trong thau rửa mặt, rồi ngồi trở về, bắt đầu thoa nước làm đẹp lên mặt, vừa thoa vừa nói: “Trên thế gian này, có cô nương nào mà không yêu cái đẹp chứ?”

Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng, đặt hai tay lên vai nàng, nhìn khuôn mặt của nàng qua gương, khuôn mặt ấy không không diêm dúa, không quyến rũ, không phong tình, nhưng lại trẻ trung mềm mại như búp mầm vừa mới đâm chồi tháng hai, như một đóa hoa đào nhỏ mềm mịn nhất trong khóm hoa tháng ba, đẹp đến mức khiến người ta muốn nhéo một cái. Bị hắn nhìn mà mặt mày nóng bừng, Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn hắn.

“Mắt có nhọt à? Chưa từng thấy mỹ nữ đúng không?” Triệu Tôn cong khóe môi, xoay khuôn mặt đang bực bội của nàng lại đối diện gương, hắn nhìn một lúc, rồi nghiêng người cầm lấy chiếc lược trên bàn trang điểm, giúp nàng chải mái tóc được nàng chăm sóc bóng mượt mềm mại. “Xấu có cái hay của xấu, cô nương xấu sẽ không ai để ý đến, vi phu cảm thấy rất yên tâm.”

Một câu “vi phu” làm tim Sơ Thất rơi mất một nhịp, lỗ tai đỏ bừng cả lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.