Đẩy tay Lý Mạc ra, Hạ Sơ Thất đứng thẳng, quan sát Tại thị từ trên xuống dưới.
“Như phu nhân tìm Sở mỗ có việc gì?” Ta thị vuốt vuốt tóc, biểu hiện hơi mất tự nhiên.
“Thiếp đưa bạc tới cho Sở y quan, hôm nay may nhờ đại ân cứu mạng của ngươi.”
Hạ Sở Thất vốn cảm thấy chẳng qua là vì mình mà thôi, cầm một trăm lượng bạc của người ta có phần áy náy. Nhưng đi ngoài cả ngày, sự thông cảm của nàng cũng vào trong hầm cầu hết rồi. Một bụng buồn phiền cần món bạc này lấp đầy, nàng đương nhiên sẽ không khách sáo với Tạ thị, liền bước tới đưa tay ra. “Đa tạ Như phu nhân. Vậy Sở mỗ không khách sáo nữa.” Một trăm lượng bạc không ít nên cầm trên tay hơi nặng. Tiếp đó, nàng nhét vào tay Lý Mạc, rồi không gì thêm mà quay người muốn vào phòng. Hạ Sơ Thất không muốn có quan hệ với với những vị Như phu nhân của Triệu Tôn này. Mỗi lần gặp họ, nàng đều hận không thể đào hổ bỏ chạy, không nhìn thấy nữa mới tốt. “Sở y quan, thiếp tên Thanh Chỉ Là Thanh Chỉ trong Thử tâm lý khả hoãn, thanh chỉ tại nguyên tương”
(*) Tạm dịch: Lòng này có thể an lành khi gặp được mỹ nhân ở Nguyên Tương. Thanh Chỉ? Ai quan tâm nàng ta tên gì...
Hạ Sơ Thất căng da đầu, ngoài nhìn nàng ta một cái, nở nụ cười cứng ngắc. “Khuê danh của Như phu nhân, Sở mỗ không tiện gọi.” Tạ Thanh Chỉ vẫn cúi đầu nhìn dưới đất, ngần ngừ một thoáng mới ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481914/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.