Chỉ còn lại ba vị cô nương trên xe, Cổ A Kiểu nhìn thoáng qua Lý Mạc, từ hôm nàng ấy hát khác trên thuyền đã không nhìn nàng ấy nữa, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, lại không được tự nhiên nhìn Hạ Sơ Thất, kéo nàng xuống xe, hai người dời bước đến dưới một gốc liễu bên đường bị tuyết phủ trắng.
“Sở Thất, có mấy lời muội muốn nói với huynh, nhưng vẫn không có cơ hội để nói. Muội sợ hôm nay không nói thì khi huynh về phủ Tấn Vương, không biết bao lâu hai ta mới có thể gặp nhau, vậy càng không có cơ hội nói.”
“Nói đi, có lời gì mà không tiện nói chứ? Chẳng lẽ muội muốn làm thiếp của Tấn Vương gia, nhờ ta là người bắc cầu?”
Nàng hỏi vô cùng thoải mái, nhưng lại khiến Cố A Kiều xấu hổ đỏ mặt.
“Hai ta quen biết đã lâu, muội cũng không nói linh tinh với huynh nữa. Nếu nói muội không có suy nghĩ này thì chỉ là gạt huynh. Tấn Vương điện hạ là nhân trung long phượng, có cô gái nào gặp ngài mà trái tim chả rộn ràng? Đương nhiên muội cũng như thế rồi. Nhưng trước kia muội cũng đã nói với huynh, muội hiểu được thân phận của bản thân, đâu dám đi quá giới hạn chứ?”
Hạ Sơ Thất nhìn nàng ấy chằm chằm, nhướng mày. “Vậy muội muốn nói cái gì?”. Cổ A Kiều mấp máy miệng, giống như xấu hổ, lâu sau mới nói: “Chuyện ngày ấy trên thuyền, muội biết biểu tỷ của huynh chướng mắt muội. Nhưng tỷ ấy nhìn muội thể nào, muội cũng không thèm để ý. Muội chỉ sợ huynh cũng hiểu lầm muội, khiến hai chúng ta có mâu thuẫn. Sở Thất, con người muội kiêu ngạo, đàn ông bình thường ở huyện Thanh Cương không vừa mắt muội được. Nhưng muội tự biết sức mình, dù đến kinh sư, dù cữu cữu của muội có dược đường, nhưng nhà buôn thuốc thì cũng là thấp kém, sao có thể thành duyên với người nào tốt chứ? Ngày ấy muội nhìn thấy có mấy vị đại nhân lên thuyền bái kiến điện hạ, lén nhìn trộm trong khoang thuyền, thấy có hai công tử trẻ tuổi nhìn đẹp trai thì mới nảy chút ý đồ, tuyệt đối không định quyến rũ điện hạ...” Nàng ấy nói rất nghiêm túc, Hạ Sơ Thất nghe xong cau mày. “A Kiều, muội muốn gả cho một mối tốt, nhưng không thèm để ý xem mình có tình cảm với người ta hay không ư?”
“Tình cảm?” Cổ A Kiều sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, nhìn nàng cười, “Muội không nghĩ tới. Đàn ông thiên hạ phần lớn là phụ lòng phụ bạc, đàn bà con gái nểu móc tim cho bọn họ thì sau này sẽ đau khổ. Muội ấy à, chỉ muốn tìm nơi an ổn, lấy một quan lại có thân phận, sau này con cái của muội sẽ không cần phải giống như muội, dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ có thể lung tung tìm một người kết hôn, đời đời kiếp kiếp không thể trở mình được. Sở Thất, huynh cũng biết đấy, muội không có mẹ, cha muội lại là người đôn hậu thật thà, không biết rõ tâm tư con gái. Nếu muội không tự quan tâm mình thì sẽ ai để ý đến muội?”
Hạ Sơ Thất nghe xong lời tâm sự của Cố A Kiều, trong lòng rất xúc động.
Dù nàng không thể đồng ý với quan điểm của Cổ A Kiều, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống và cách sống của riêng mình, Cổ A Kiều sinh ra ở thời đại này, tư tưởng có hạn cũng là bình | thường. Như nàng và Lý Mạc có mục đích là báo thù, mà Cố A Kiểu lại chỉ nghĩ tìm mối hôn nhân tốt, con đường khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau, đều là muốn cuộc sống sau này tốt hơn.
“Được, nhưng mà A Kiều, ta nhắc muội, nhìn đàn ông không thể nhìn bề ngoài, ở gần nhiều thì muội mới có thể biết hắn có lòng dạ khác không, đừng vì vài lời mật ngọt của người ta mà bị lừa. Muội xinh đẹp như vậy, không lo không có mối tốt. Đừng tự mua dây buộc mình, đến lúc đó không kiếm được gì thì muội sẽ khóc đấy. Con gái không có mẹ thì càng nên tự quý trọng bản thân, biết chưa?”
Nàng nói trực tiếp, vành mắt Cổ A Kiều đỏ hơn, gật đầu nắm chặt tay nàng. “Sở Thất, trừ cha muội ra thì huynh là người tốt với muội nhất. Muội biết huynh không đồng ý cách làm của muối ngày đó, cảm thấy đó không phải việc mà con gái trong sạch nên làm. Nhưng mà sau này ở kinh sư, muội không muốn xa lạ với huynh. Sở Thất, huynh đừng xem thường muội.”
“Biết rồi biết rồi, đừng dong dài như vậy.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm liếc xéo nàng ấy, đang chuẩn bị khuyên nàng ấy mấy câu thì lão Cổ đã đi ra cùng một người đàn ông mặc áo bào màu tím, trồng tuổi tác thì chắc là cữu cữu của Cố A Kiều. Xem như đã đưa Phật về đến nơi. Hạ Sơ Thất nghĩ đến chuyện lúc trước đã nói với Triệu Tôn, lại theo A Kiều đi vào, lấy một ít thuốc Đông y chuẩn bị tối pha nước tắm cho Triệu Tôn. Cuối cùng, nàng chào từ biệt với Cổ Á Kiều, xe ngựa ra khỏi phố Kế Nga.
“Sở y quan, chúng ta hồi phủ hay sao ạ?” Tiểu Phương Tử hôm nay tạm thời nhận việc này, dù Nguyệt Dục đã dặn dò kĩ rằng y phải chăm sóc tốt cho Sở Thất, nhưng y lại không rõ Hạ Sơ Thất muốn gì, nên không dám sờ suất.
“Trước cứ dạo chơi trên đường đã.” Hạ Sơ Thất thản nhiên đáp. “Đi dạo đâu ạ?” Tiểu Phương Tử hiển nhiên không rõ. “Đến phố Bảo Thái, rồi lại quanh phố Đan Phượng.” “À, được rồi.” Tiểu Phương Tử “cha” một tiếng, xe ngựa chạy một đoạn lại nghĩ, cười hì hì hỏi, “Sở y quan ở kinh sư còn họ hàng thân thích không? Bây giờ còn sớm, nếu ngài muốn đến thăm cũng được.”
Câu họ hàng thân thích làm Hạ Sơ Thất khẽ nhíu mày.
Mãi sau nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Không có.” Phải nói là mỗi nghề có một chuyên môn không sai. Từ Tế Thế Đường đi ra, lại đi trong thành một chốc, Tiểu Phương Tử đã chọn được con đường gần nhất đến phố Bảo Thái. “Sở y quan muốn đến đâu ạ?” “Không có nơi nào, cứ đi xem một chút đi.”
“Được ạ.”
Tiểu Phương Tử đáp lời, quất con ngựa, nó kêu “phì phì” mấy tiếng, chạy trên đường Bảo Thái. Tiểu Phương Tử tận chức tận trách, không chỉ làm công việc của người đánh xe mà còn kiêm hướng dẫn viên du lịch, y cho rằng Hạ Sơ Thất và Lý Mạc đều là người vào kinh lần đầu, trên đường đi liên tục giới thiệu các địa danh, cảnh quan, những điều thú vị.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa chạy qua một phủ đệ, y đột nhiên quay đầu lại cười.
“Chỗ đó chính là phủ Ngụy quốc công.”
“Tiểu Phương Tử, chạy chậm chút, ta hơi chóng mặt.” Hạ Sơ Thất vén rèm lên, nhìn xa xa ngôi nhà có cặp sư tử đá trước ngưỡng cửa, nhìn của chính sơn son và bảng hiệu ghi mấy chữ to “phủ Ngụy quốc công” cứng cáp hữu lực, nhìn những nóc nhà chạm trổ, nàng chậm rãi nheo mắt lại.
Đây chính là phủ Ngụy quốc công rồi. Nhưng người và vật đã không còn, người của nơi này đã không phải là người của trước kia.
Ngụy quốc công cũng không còn là Ngụy quốc công trước kia nữa. Xe ngựa đi tới cửa thì chậm lại, hộ vệ của phủ Ngụy quốc công nhìn thấy có lẽ đã sinh nghi, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đi tới chỗ này, Hạ Sơ Thất không chờ bọn họ đến gần biển buông rèm xuống.
“Tiểu Phương Tử, đi thôi.”
“Vâng ạ, Sở y quan, ngồi vững nhé.” Tiểu Phương Tử là người của phủ Tấn Vương, đương nhiên không hề e ngại gì hộ vệ của phủ Ngụy quốc công, y vung roi không quan tâm đến sự dò xét hai người kia. May những người kia đều tinh ý, ngồi xe ngựa như vậy đương nhiên không phải người tâm thường, chỉ xem xét rồi lại lui về.
Đợi xe ngựa đi xa, Hạ Sơ Thất mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Mạc cười hỏi. “Biểu tỷ muốn quay về xem không?” “Không cần.” Lý Mạc đáp thong thả nói, rất bình tĩnh. Nhưng nhìn kĩ, ngón tay nàng ta hơi cong lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Hạ Sơ Thất cũng không ép nàng ta, chỉ dặn dò một câu, “Tiểu Phương Tử, phiền người đưa ta về phủ Tấn Vương.”
Tiểu Phương Tử là người nhanh trí, không nói thêm mà điều khiển xe ngựa vòng về đầu phố, về phủ Tần Vương phải đi qua phổ Đan Phượng. Đây là một con phố dài phồn hoa, không chỉ có tửu quán, hiệu cầm đồ mọc lên san sát, mà còn có một thanh lâu.
Giữa phố Đan Phượng, nhìn mấy chữ “Cẩm Tú lâu”, Hạ Sơ Thất buông rèm, vỗ vỗ tay Lý Mạc, đưa tiền trong túi cho nàng ta, lại nháy mắt với nàng ta, rồi khẽ gọi Tiểu Phương Tử.
“Tiểu Phương Tử, làm phiền ngươi dừng xe, biểu ca của ta muốn đi vệ sinh.” Tiểu Phương Tử “à” một tiếng, liền dừng xe lại. Lý Mạc gật đầu với Hạ Sơ Thất, bước xuống xe ngựa, nghênh ngang bước vào Cẩm Tú lâu. “Sở y quan, cái kia, hắn...”
Tiểu Phương Tử gãi đầu, xấu hổ nói, “Thật ra có thể đi vệ sinh ở chỗ khác, không cần phải vào Cẩm Tú lâu, chỗ đó không sạch sẽ.”
“Không sao, đàn ông mà, đi tiểu tiện một chút thôi, không ăn cô nương trong đó được đâu.”
Hạ Sơ Thất cười đáp lại, trông thấy Lý Mạc mặc nam trang đi vào cửa chính Cẩm Tú lâu, được một mỹ nhân xinh xắn đón vào, sau đó mới buông màn xe xuống.
Khoảng một phút sau, Lý Mạc đã ra luôn. Xe ngựa lại khởi động lần nữa, Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm nàng ta, nói nhỏ.
“Sao rồi?”
Lý Mạc gật nhẹ đầu, ném túi tiền cho nàng, “Tiền thì hắn không lấy, nhưng lời của muối tỷ đã truyền rồi, không quá ba ngày tin tức sẽ lan ra. Nhưng mà... Sở Thất, cách này có ổn không?”
Hạ Sơ Thất cong môi, “Có ổn không cũng nên thử một lần.”
Lý Mạc trao đổi một ánh mắt với nàng, không nói gì ngay mà chần chừ lúc lâu mới khó khăn cầm tay nàng, “Sở Thất, tỷ muội ta chỉ còn nhau thôi, tỷ lo cho an nguy của muội.”
“Không phải sợ, muội có chừng mực, nhất định sẽ không để mình rơi vào thế hiểm đâu.”
Lý Mạc thấy nàng không có ý do dự thì than một tiếng, lo lắng càng dày thêm. Hạ Sơ Thất cười với nàng ta, “Yên tâm đi!”
Nói đến chuyện Lý Mạc đã làm gì? Việc này nhắc tới cũng đơn giản.
Chuyện trên thế gian, từ cổ chí kim đều là tương thông. Có quốc gia sẽ có quan phủ, sẽ có thổ cư cũng có lưu manh. Thành thị lớn như phủ Ứng Thiên, sao lại không có xã hội đen chứ? Lý Mạc trước kia từng lưu lạc giang hồ nên rất thuộc giá cả thị trường, biết rõ kinh sư không chỉ có bang phái mà phần đông nhân sổ đều có tổ chức kín đáo.
Ở thời đại này, bang phái còn chưa gọi là xã hội đen, mà gọi là “đả hành”, cũng gọi là “chàng lục thị”, cách thức vận hành không khác xã hội đen hiện đại là mấy, lừa dối cướp bóc, lũng đoạn thị trường. Làm tay chân hay hộ vệ cho người phú quý, cũng nhận tiền của người mà làm chút chuyện người ta không tiện ra mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]