Hạ Sơ Thất lùi về sau một bước, “Đừng, lần trước nói mang đồ tốt, đồ không thấy đâu mà lại bắt ông đây, oán khí lần đó còn chưa biến mất đâu. Ngài đừng mang thêm thứ gì tốt cho ta, cũng đừng nhắc với ta, vẫn nên suy nghĩ 1 lát nữa vào cung gặp Đông Phương yêu nghiệt thì nên giải thích với Hoàng để chuyện của Phạm Tòng Lương đi.”
“Đúng vậy, nàng không nhắc tới thì bổn vương cũng quên mất.”
Khóe môi Triệu Tôn cong lên, vỗ vào mặt nàng.
“Chuyện này xem như bổn vương cứu nàng một mạng, nàng phải đền bù tổn thất bao nhiêu bạc đây?”
“Xí, còn không phải vì ta giúp chàng sao? Bớt lừa bạc của ta đi.” Hạ Sơ Thất liếc mắt một cái, thấy Trịnh Nhị Bảo đứng đó không xa xoa xoa hai tay đợi, khuôn mặt méo mó lại không dám tới giục, có chút ngượng ngùng mà đẩy hắn xuống. “Được rồi, đừng ba hoa nữa. Mau đi đi, ở dưới kia có nhiều người đợi chàng lắm đấy. Nếu để bọn họ biết, Tấn Vương điện hạ anh minh thần võ của chúng ta không để ý chúng thần đợi chờ, còn ở đây ôm phụ nữ thì sẽ cười rụng răng mất.”
“Nàng là nữ sao?” Triệu Tôn nhướng mày, “Hơn nữa, để bọn họ đợi chút thì có gì đâu?” Hạ Sơ Thất nghe hắn nói thế liền hiểu.
Tấn Vương điện hạ cũng không phải vì nàng mới ở đây bày trò nhi nữ tình trường, mà là vừa về kinh sư nên muốn ra uy với những văn võ bá quan đó? Cũng đúng thôi, nhân vật cấp quan trọng luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481895/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.