Người dẫn đầu đội Kim Vệ quân ấy chính là Trần Cảnh. Y đội một cái mũ giáp có chùm tua đỏ, khoác ngoài là áo giáp dài, vạt cân xứng. Nhìn thấy Hạ Sơ Thất, tay y ấn vào đao bên hông một cái, lưu loát nhảy xuống ngựa, ôm TV quyền với nàng, vô cùng oai phong, giọng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ. “Sở tiểu lang, xin chào!” “Trùng hợp quá, thị vệ trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhướng mắt nhìn y: “Không biết thị vệ trưởng ở trọ hay nghỉ chân vậy?”
Miệng lưỡi nàng trơn tru đã quen, nói chuyện luôn lệch trọng tâm, Trần Cảnh lại là một gã không giỏi ăn nói, nhất là trước mặt các cô gái. Bị nàng trêu chọc thế này, y đành nói thật.
Trần mỗ phụng mệnh điện hạ, đến đón Sở tiểu lang lên thuyền.” “Lên thuyền, có phải trả bạc không?” Trần Cảnh thoảng sững sờ: “Tất nhiên là không cần.” Dáng vẻ của Trần cảnh khiến Hạ Sơ Thất buồn cười: “Vậy nếu ta không đồng ý lên thuyền giặc thì sao?”
Nói thuyền quan của Tấn Vương điện hạ là thuyền giặc, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có mình Sở Thất dám nói. Trần Cảnh cau mày, thầm thở dài, ngoài mặt vẫn rất cung kính: “Điện hạ bảo, nếu không mời được thì đành để Sở tiểu lang chịu thiệt chút vậy.”
“Nhưng ta.” Hạ Sở Thất nhếch mày, “Nếu không muốn chịu thiệt thì sao?”
Nhiệm vụ tiếp theo này, Trần Cảnh vốn đã đau đầu không biết làm sao, lại gặp phải Hạ Sở Thất không nói lý lẽ, y có nói cũng chẳng nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481886/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.