Nghe giọng nói đè nén buồn thương của Lý Mạc, Hạ Sơ Thất hoài nghi: “Ngươi là ai?”
“Tỷ là biểu tỷ của muội, Lý Mạc. Mẫu thân muội là cô ruột của tỷ. Cha tỷ là cữu cữu của muội, cũng chính là phò mã đương triều, Đô úy Lý Trường Tự. Tổ phụ tỷ chính là Hàn quốc công Lý Thành Nhân, mẫu thân tỷ là công chúa Lâm An. Lần đó, trong vụ án mưu phản hai năm trước, Lý phủ và Hạ phủ cùng liên đới, ngoại trừ cha nương tử được miễn tội chết vì có thân phận công chúa và phò mã, hơn một trăm người của phủ họ Lý chúng ta...”
Tới đây, Lý Mạc nghẹn ngào, không nói nên lời. Hạ Sơ Thất cũng không khuyên Lý Mạc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta. Qua đoạn ngắc ngứ này, nàng mới nghe thấy nàng ta nói tiếp: “Hơn một trăm người trong phủ đều lâm nạn. Sau khi người nhà gặp chuyện bất hạnh mấy tháng, cha nương tự cũng qua đời, chỉ còn lại mình tỷ.”
Nghe thảm án thế này, vành mắt Hạ Sơ Thất cũng không khỏi nóng lên.
“Biểu tỷ à, thực sự xin lỗi. Muội thật sự không nhớ gì cả, quên hết sạch luôn ấy.”
Lý Mạc cười giễu, khịt mũi, kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra. “Không sao, tỷ đã thấy gương gỗ đào của muội, để tỷ nhắc cho muội.”
Đêm hôm đó, trên trời vẫn là mảnh trăng sáng ấy... Dưới đèn dầu, Hạ Sơ Thất đã nghe một câu chuyện dài.
Qua giọng kể khi nghẹn ngào, khi buồn đau, khi tức giận của Lý Mạc, trong đầu Hạ Sơ Thất không ngừng lướt qua từng đoạn khuyết thiếu. Nào đao phủ giơ đại đao lên, nào rượu nóng từ trong miệng phun ra, nào những bông tuyết hàm oan bay lượn đầy trời, nào pháp trường máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, một chữ “chém” hô vang lạnh lùng, từng hồi nghẹn ngào thổn thức trước khi sắp chết, khi cây kim nhỏ chấm mực đâm lên trán nàng, nỗi đau trong tim còn hơn cả nỗi đau thể xác, và cả người đàn ông nhìn thì ôn hòa nhưng ánh mắt ngập tràn ác độc.
Từng đoạn từng đoạn ngắn, nỗi đau xé ruột xé gan quét sạch cảm xúc của nàng. Có một giọt lệ rơi xuống chiếc bàn trước mặt nàng.
Đó là nước mắt của nàng. Sao nàng lại khóc?
Hơn một năm trước, khi cô gái tên Hạ Sở kia chạy trốn một mạch đến phủ Cẩm Thành, lúc cùng đường, đứng trên núi Thương Ưng, khi đón gió vù vù nhảy xuống, có lẽ đã hết sức tuyệt vọng rồi chăng?
Nàng không nhớ tên gốc, không có ký ức ban đầu, chỉ muốn quên đi thảm họa khắc cốt ghi tâm kia, muốn quên đi người đàn ông đã từng khiến nàng đau khổ không muốn sống kia. Người đàn ông tuấn tú, dịu dàng như ngọc, người đàn ông từ đầu chí cuối nàng luôn mong ngóng có thể nhìn mình thêm chút nữa, mong ngóng có một ngày cùng hắn sống đến đầu bạc răng long. Nàng đã lựa chọn chạy trốn, quên đi thù hận, cũng đã lựa chọn quên đi tất cả. Kết quả trở thành một cô thôn nữ nói lắp.
Nhưng vận mệnh thần kỳ vậy đấy.
Không ai chạy thoát khỏi vòng luân hồi.
Một người lặng lẽ ngậm oan khuất ra đi, nhưng người khác lại bị thần số phận đạp một phát tới.
Câu chuyện dài, kể rất lâu rất lâu.
Đến tận khi trời sáng, Lý Mạc mới miệng khô lưỡi đắng dừng lại.
Lý Mạc chậm rãi cầm chiếc gương nhét vào trong tay Hạ Sơ Thất. “Biểu muội, cất nó cho cẩn thận.” Hạ Sơ Thất mỉm cười với Lý Mạc, từ từ bỏ vào trong ngực.
“Một đao không làm nên tác dụng gì, phải mượn thêm đao chứ.” Nàng biết, đối với kẻ thù mạnh mẽ của các nàng mà nói, sức của một người quá nhỏ bé, sức của hai người gặp lại cũng chẳng khác gì giọt nước trong đại dương mênh mông, sao có thể dậy lên sóng gió, sao có thể lật nổi thuyền lớn? Ngoài cửa, nắng sớm đã lên. Một đêm không ngủ, tinh thần Hạ Sơ Thất vẫn ổn. Có lẽ là do đến thời đại này lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đã có cảm giác đoàn tụ. Cho dù là một cảm giác đoàn tụ biến thái, máu tanh, giết chóc, nhưng nàng cảm thấy chân thực lắm. Nhìn cảnh đường phố náo nhiệt, tiếng người ồn ã, nàng vội vàng rửa mặt bắt đầu thu dọn hành lý và sửa soạn cho khuôn mặt mình. Phụ nữ đều thích đẹp, Hạ Sơ Thất cũng không ngoại lệ. Nhưng giờ tâm trạng thích làm đẹp và gấp gáp muốn thay đổi gương mặt còn hơn cả trước đây. “Còn đau không?” Lý Mạc chỉ vào vết sẹo vẫn bung cả thịt đỏ trên trán nàng.
“Không đau.”
Hoàn toàn không đau đương nhiên là giả. Giờ đây nó cũng chỉ như đã bong sẹo đen bên ngoài, lộ ra thịt non bên trong, nhìn hồng hồng, cùng những đường vân li ti bất quy tắc, chính giữa chính là chữ “tiện”. Có điều, lần trước sau khi nàng đụng phải cột giường trong Ngọc Hoàng các, lại dùng mũi kim khâu nên đã không nhìn ra được rõ hình dạng ban đầu, đương nhiên sẽ không còn có ai nhận ra chữ ấy nữa.
Ngón tay thoa thuốc mỡ ấn lên trán, nàng nhìn bản thân, đột nhiên sửng sốt. Tối qua, sao tên kia lại có thể hôn được nàng nhỉ? Nếu không phải hắn uống say đến nỗi mờ mắt thì chính là thật sự không chê nàng. Ôi, đúng là tình yêu đích thực!
Nàng tưởng tượng, không nhịn nổi cười.
Có lẽ bị nụ cười của nàng dọa, Lý Mạc lấy làm lạ, hỏi: “Hạ Sở, muội cười gì thế?” “Gọi muội là Sở Thất.” Hạ Sơ Thất quay đầu, ngắt lời Lý Mạc: “Tên kia không thích hợp để người khác nghe thấy lắm.” “Muội nói phải.” Bây giờ, cái nhìn của Lý Mạc đối với nàng hoàn toàn không giống hồi nhỏ. Vẫn là gương mặt ấy trong ký ức, thậm chí nhan sắc còn kém vài phần so với trong trí nhớ của Lý Mạc. Nhưng quần áo màu xanh mặc trên người, chân mang giày vải lại khác hẳn với khí chất của Hạ Sở. Nhìn không có gì đẹp đẽ, song lại là một người có chính kiến, tính tình khác xa Hạ Sở yếu đuối trước kia.
“Sở Thất, sao muội học được y thuật, còn biết làm súng đạn nữa?” Hạ Sơ Thất soi gương xoa trán, híp mắt, cong khóe môi. “Muội cũng không biết tỷ làm sao có được võ nghệ kìa.” Lý Mạc sửng sốt một thoáng mới nói: “Cũng phải. Hai tỷ muội chúng ta, tính ra đã gần bốn năm không gặp. Trong bốn năm lầm than này, dĩ nhiên ai cũng có cảnh ngộ riêng. Tỷ đã thay đổi, muội cũng thay đổi rồi.” Ngừng một chốc, Lý Mạc đột nhiên thở dài: “Sở Thất, chỉ mong tỷ muội chúng ta đồng lòng, có thể rửa mối thù sâu đậm này.”
“Không gấp được đâu.”
Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, ngoái nhìn Lý Mạc một cái. “Biểu tỷ à, đừng vác mặt lạnh cả ngày như vậy. Đời người mà, tận hưởng niềm vui trước mắt mới tốt. Cho dù rơi vào tình cảnh nào, nếu tỷ không thể thoải mái thì ông trời cũng không muốn thấy tỷ thoải mái. Nếu lúc nào tỷ cũng cười vui thì chẳng có chuyện gì khiến tỷ phiền lòng được cả. Học muội đây này, từ giờ tỷ cũng cười nhiều hơn đi.”
Năm nay Lý Mạc mười tám tuổi, lớn hơn Hạ Sơ Thất ba tuổi. Theo cách nhìn của Lý Mạc, mình là một cô gái trưởng thành. Nhưng theo quan niệm tuổi tác của Hạ Sơ Thất, thật ra Lý Mạc chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi. “Cười?” Mặt Lý Mạc cứng ngắc: “Từ hai năm trước, tỷ đã chẳng biết nên cười như thế nào nữa rồi.”
“Cười cái đi! Nào, người đẹp à, cười với gia một cái nào!”
Lý Mạc không chịu nổi buồn, tránh ngược tránh xuôi, khuôn mặt vặn vẹo vì bị Hạ Sơ Thất trêu chọc.
“Sở Thất, nếu không phải muội đúng là Hạ Sở thì tỷ không dám nhận đâu.” “Ha ha ha, đó là lẽ dĩ nhiên. Đời người đắc ý được bao nhiêu, cứ mặc sức vui đi, khi kẻ thù tới thì mới mặc sức giết chứ.”
Thấy Lý Mạc tuy không cười nhưng cũng không trong bộ mặt u ám đầy thù hận nữa, bấy giờ Hạ Sơ Thất mới buông tha nàng ta, tiếp tục bôi trát và xoa bóp cho vết thương trên trán, hí hửng cười đùa, nói: “Vậy là tốt rồi. Khổ hơn nữa cũng để trong lòng, thù hận sâu hơn nữa cũng giữ trong dạ. Con người ấy mà, phải vui vẻ lên!”
Thuốc mỡ bôi sẹo nàng dùng được nàng tự điều chế bởi bạch phụ tử và bạch chỉ, thêm một chút bột chì, có thể làm mờ sẹo, còn hỗ trợ lột da nữa. Tuy tạm thời không biết hiệu quả tốt hay không, nhưng có một chỗ rất không tốt là... thuốc này bôi lên trên thịt non, đau thấu tim.
Thấy nàng đau đến nhe răng trợn mắt, cau chặt lông mày, nhưng không kêu ra tiếng, Lý Mạc bỗng bảo: “Biểu muội, muội chịu đựng giỏi thật.” “Biểu muội của tỷ là ai chứ? Giang hồ đặt cho biệt danh tiểu thần y bất tử đấy, không có tí bản lĩnh sao có thể đạt được?”
“Có biệt danh này sao? Những năm nay tỷ lưu lạc khắp nơi, cũng có chút quen biết với các hiệp khách trên giang hồ, nhưng chưa từng nghe thấy.”
Hạ Sơ Thất phì cười một tiếng, thuần thục thu dọn đồ, tỉ mỉ bởi lớp kem làm bóng da, rồi mới đội cái mũ lưới xanh chống rét, xoay đầu nghiêm túc nói với Lý Mạc: “Đấy là đương nhiên, biệt hiệu tiểu thần y bất tử bá đạo như vậy, hiệp khách bình thường há có thể biết được?”
Dứt lời, nàng vỗ vai Lý Mạc, cười vô cùng đắc ý. “ô la la, biểu tỷ thân yêu của muội. Tỷ cứ yên tâm đi, đi theo tỷ, đảm bảo những tháng ngày sau này của tỷ oanh oanh liệt liệt, không cần ăn cắp trên phố, cũng không phải cầu chuyện ấm no. Cộng thêm dáng vẻ thu hút hiếm có và võ nghệ của tỷ, giỏi văn giỏi võ, lựa chọn một người chồng như ý, đợi hưởng phúc đi!”
Nàng hài hước nói, sắc mặt Lý Mạc vốn đã dịu đi chợt trắng bệch. “Biểu tỷ, muội nói sai à?”
Lý Mạc không nhìn nàng, oán hận trong mắt như vũng nước đọng: “Người kia của tỷ... không còn nữa.”
Hạ Sơ Thất thu lại vẻ tươi cười, siết bả vai Lý Mạc.
“Không có? Sao lại không chứ?”
Giọng Lý Mạc khàn đi: “Không có chính là không có thôi.”
Khách điếm Phượng Lai.
Cha con Cô thị đã chuẩn bị xong xuôi. Có điều hành lý của họ không đơn giản như Hạ Sơ Thất và Lý Mạc, thoạt nhìn chính là muốn đến kinh sư nương nhờ người nhận, chỉ thiếu nước mang hết cả gia sản ở huyện Thanh Cương theo thôi. Vô số bao lớn bao nhỏ, hù Hạ Sơ Thất ngẩn cả người. Lão Cổ tuổi tác đã cao, Cố A Kiều lại hệt một thiên kim tiểu thư yểu điệu. Không còn cách nào khác, Hạ Sơ Thất chỉ có thể cùng Lý Mạc làm khuân vác, khiêng hành lí ra ngoài nhà trọ giúp cha con họ Cố.
Chỗ này còn cách bến tàu một quãng xa. Hạ Sơ Thất bảo họ đợi, nàng đang chuẩn bị đi thuê một chiếc xe lừa đến chở hành lí thì trông thấy một cỗ xe bốn ngựa kéo hoa lệ tới cửa ngõ trước cửa nhà trọ, do mấy tướng sĩ mặc giáp và đội mũ của Kim Vệ quân bảo vệ, gần như chiếm hết cả đường cửa ngõ. “Sở Thất, huynh ngây ra đó làm gì?”
Thấy Sở Thất không nhúc nhích, Cố A Kiều lấy làm lạ, đi tới và nhìn theo ánh mắt nàng.
Hạ Sơ Thất không quay đầu, chỉ cười đáp: “Chỉ sợ không phải tìm xe nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]