“Gia, ngài còn gì sai bảo ạ?” Khuôn mặt Triệu Tôn vô cảm, giọng điệu lạnh nhạt, “Mang tới cho gia.”
Nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, Trịnh Nhị Bảo cảm thấy tò mò, “Bánh hoa hồng này ngon vậy sao? Gia đã thích thì để nô tài sai nhà bếp làm, cần gì phải ăn đồ cũ đã nguội lạnh chứ?”
Bộp một tiếng, quân cờ trong tay Triệu Tôn lại đặt xuống bàn cờ.
“Rất khó ăn.”
“... À” Trịnh Nhị Bảo á khẩu, không trả lời được. Đầu óc cậu ta u mê, lúc cảm thấy hiểu ý hắn, lúc lại thấy hoàn toàn không hiểu.
Không thể đoán được tâm sự của vị gia này. Cậu ta chuẩn bị lui ra ngoài thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Tôn:
“Ngươi lui ra ngoài, gọi Trần Cảnh đến đây.” Ánh sáng từ lửa than chiếu lên khuôn mặt Hạ Sơ Thất, rất ấm áp. Nàng híp mắt lại, ngọn lửa rực rỡ khiến nàng lóa mắt. Đá chậu than một cái, nàng nằm lên giường, gần như vô thức cẩm quyển “Thanh Nang thư” bị quẳng trên giường lên, phủi bụi một chút rồi lật tờ đầu tiên ra. Tình huống quái lạ xuất hiện... Vẫn là quyển sách đó, nhưng mỗi khoảng trống trong sách đều bị người đọc dùng những hàng chữ Khải mạnh mẽ để phê bình, chú thích. Nàng nhớ rõ mấy ngày trước không có, hoặc nói cách khác, những dòng này được viết trong ba ngày này.
Không ngờ con người kia cũng biết giữ lời đấy chứ.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ kích động cực kỳ, đầu tiên là phải nghiền ngẫm kĩ càng quyển “Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481873/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.