Chương trước
Chương sau
Trong thời gian ở cạnh nhau, nàng và Triệu Tôn làm những gì, đừng nói Nguyệt Dục, mà ngay cả Trịnh Nhị Bảo cũng chưa chắc đã hiểu tường tận. Nàng nói những lời này, Nguyệt Dục đương nhiên sẽ tin. Đương nhiên, nàng nói như vậy, ngoại trừ muốn trêu chọc Nguyệt Dục ra thì còn là vì muốn chỉnh Triệu Tôn một lần. Có Mai Tử loa phường ở đây, sau này mọi người đều sẽ bí mật nói: Tấn Vương điện hạ thật vô tình vô nghĩa, không ngờ lại đối xử với người phụ nữ mang thai đứa con của hắn như vậy.

Chậc chậc. Nghĩ đến chuyện không biết khuôn mặt của Triệu Tôn sẽ sa sầm đến mức nào, tâm trạng của nàng vô cùng thoải mái. Nguyệt Dục run sợ một lúc lâu mới hoàn hồn, gượng gạo mỉm cười.

“Ta nhất định sẽ bẩm báo mọi việc với gia. Sở Thất, cô đang có thai, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, bình tĩnh nhướng mày, cũng mỉm cười, “Đương nhiên rồi, tốt xấu gì thì đứa bé trong bụng ta cũng là Hoàng tôn mà. À, Nguyệt đại tỷ, chỉ sợ tỷ không biết điều này. Sở Thất ta ấy mà, chẳng có tài cán gì, nhưng lại trời sinh mẫn cảm với thuốc. Nếu ai không cẩn thận bỏ gì lạ vào thức ăn của ta là ta có thể nhận ra ngay.” “Sở Thất, cô cả nghĩ rồi. Không có lệnh của gia, ai dám làm gì cô?”

“Vậy thì được. Chàng ấy là người ngoài lạnh trong nóng.” Hạ Sơ Thất nói, sờ nhẹ lên bụng, ngượng ngùng cười, “Hì hì, chờ khi trở về kinh sư, lỡ ta có trở thành Tấn Vương phi thì Nguyệt đại tỷ cũng tuyệt đối đừng bất ngờ nhé.” Từng câu nói của Hạ Sơ Thất cứ như sấm sét bên tai.

Mai Tử kinh ngạc há hốc miệng. Nhưng Nguyệt Dục đúng là một người trấn tĩnh, ngoại trừ vẻ kinh hãi thoáng qua lúc ban đầu thì tâm trạng vẫn luôn bình thản. Trước khi đi, nàng ta còn nở nụ cười gượng gạo:

“Chỉ mong cô có thể được như ý nguyện” Hạ Sơ Thất cười xua tay với nàng ta, “Cơ hội của ta quả thật nhiều hơn tỷ. Không tiền!”

Ra khỏi kho chứa củi, sắc mặt Mai Tử hoảng hốt. Đi được một đoạn, Nguyệt Dục bình thản hỏi nàng ấy, “Lúc nãy Sở Thất nói gì với muội?” Mai Tử hốt hoảng và” một tiếng, ngẩng mặt lên, lắc đầu.

“Không... không có gì.” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng ấy, Nguyệt Dục sao có thể tin không có gì. Nghĩ một chút, nàng ta lại cười dịu dàng hơn, “Mai Tử, giờ muội còn không chịu nói thật với tỷ nữa sao? Chẳng nhẽ tỷ còn nói ra cho ai khác?” Mai Tử từ trước đến nay luôn kính trọng Nguyệt Dục. Thế nhưng vừa rồi Sở Thất đã dặn dò nàng ấy rằng không được nói với bất kỳ ai cả. Nàng ấy cắn chặt răng, khóe miệng giật giật, mở miệng một cách vô cùng khó khăn. “Nguyệt Dục tỷ tỷ, Sở Thất nói cho muội biết nơi tỷ ấy cất thuốc mà tỷ ấy kê đơn cho muội, nói tỷ ấy còn mấy lượng bạc, giấu ở dưới chân giường, bảo muội lần tới nếu có cơ hội đến thăm tỷ ấy thì mang bạc đến cho tỷ ấy.”

Nguyệt Dục nhướng mày, “Nàng ta cần bạc làm gì? Bị giam trong phòng chứa củi cũng không dùng đến.”

Mai Tử thở dài một hơi, nói dối càng thêm trôi chảy.

“Nguyệt Dục tỷ tỷ không biết đó thôi. Sở Thất yêu tiền như mạng, mỗi ngày đều muốn ôm bạc đi ngủ, không có chuyện gì thì sờ tới sờ lui. Mấy lượng bạc kia sắp bị tỷ ấy sờ đến sáng bóng rồi. Còn nữa, chuyện trước đây chẳng nhẽ tỷ không biết? Bạc của tỷ ấy bị gia lừa mất, tỷ ấy tức đến phát điên...”

“Đừng nói nữa.” Nguyệt Dục gằn giọng nói. Nàng ta không thích nghe chuyện của chủ tử và Sở Thất. Khi đó, ánh mắt của Triệu Tôn nhìn Sở Thất không bình thường. Đường đường là một vị Thần Vương, nắm trong tay binh quyền Đại Yến, hàng ngày công việc chất như núi, nhưng lại nghĩ trăm phương ngàn kế để lừa gạt chút tiền của Sở Thất. Triệu Tôn như vậy thật xa lạ với Nguyệt Dục, lạ lùng giống như nàng ta chưa hề quen biết hắn trong mười năm qua vậy.

Đi qua viện Dịch Quán, Nguyệt Dục và Mai Tử tách ra.

Nguyệt Dục đi đến phòng bếp lấy canh gà đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Tôn, đi thẳng đến Ngọc Hoàng các. Nàng ta là đại nha hoàn thiệp thân của Triệu Tôn, nên có thể tự nhiên đi lại ở chỗ của hắn.

Vậy mà hôm nay, nàng ta lại bị Trinh Nhị Bảo ngăn lại bên ngoài thư phòng.

Nguyệt Dục cảm thấy kỳ lạ, khách sáo hỏi, “Nhị Bảo công cộng, có chuyện gì vậy?” Trịnh Nhị Bảo lo lắng, cho nàng ta vẻ mặt ngươi cũng không hiểu, hắng giọng nói, “Ngươi cũng thấy cảm xúc của gia mấy hôm nay đấy. Ngài ấy không gặp ai cả, còn đuổi hết đám nha hoàn hầu hạ đi. Ngươi cũng đi nghỉ đi.” “Ta...” Nguyệt Dục khựng lại, cười vô cùng cay đắng, “Ta mang canh vào cho gia uống, nguội thì không tốt.”

Trịnh Nhị Bảo thoáng chần chừ rồi nhận lấy, “Vậy đi, ta mang canh vào cho gia giúp ngươi?” Trong lòng không muốn, nhưng Nguyệt Dục trước giờ là người biết điều, đành dịu dàng đáp “Được”, rồi lễ phép hành lễ với Trịnh Nhị Bảo, sau đó liền lui về phía sau. Nhưng đi được hai bước, nàng ta chần chừ quay lại, cụp mắt xuống:

“Nhị Bảo công công, còn có chuyện này. Sở Thất nói nàng... nàng mang thai con của gia.”

“Hả?” Hai tay đang bưng canh của Trịnh Nhị Bảo run lên, cậu ta nghẹn họng: “Không phải chứ?” Nguyệt Dục đoán nét mặt của cậu ta, “Nhị Bảo công cộng, ý của ngài là, chẳng nhẽ bọn họ không có?”

“Không, không, ta chỉ kinh ngạc thôi. Tính toán thời gian thì thật đúng có khả năng” Miệng lẩm bẩm, Trịnh Nhị Bảo nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyệt Dục, lại nở nụ cười an ủi, nhấc hộp canh nói, “Yên tâm đi, ta sẽ mang vào cho gia.” “Tạ ơn Nhị Bảo công công.” Nguyệt Dục cười cực kỳ dịu dàng. Nhìn bóng lưng rời đi duyên dáng của nàng ta, Trịnh Nhị Bảo thở dài, quay đầu lại đưa canh cho một thị vệ bên ngoài.

“Này, cầm lấy, gia thưởng cho ngươi.”

Xử lý canh gà xong, Trịnh Nhị Bảo lắc đầu, như có suy nghĩ mà đi về phía thư phòng. Mấy ngày nay, chủ nhân của cậu ta tâm trạng bất ổn, ai động vào hắn đều gặp nạn. Trước đó vài ngày, chuyện cậu ta đề nghị để Nguyệt Dục thị tẩm đã khiến chủ tử hết sức tức giận. Nếu lần này cậu ta còn mang canh vào thì chẳng phải là tìm đòn sao?

Xà nhà bằng gỗ đàn hương, trong thư phòng bài trí xa hoa tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Ngoại trừ giá sách, bàn trà và bút, mực, giấy, nghiên, bên trong chỉ có một mình Triệu Tôn. Trước mặt hắn bày một bàn cờ, trên bàn trà bên tay phải, còn có một bầu rượu. Giống như mọi ngày, hắn không tìm người chơi cờ cùng, chỉ yên lặng giao đầu tay trái tay phải.

Quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức ngoại trừ tiếng hạ cờ thì chẳng còn ââm thanh gì nữa.

Trịnh Nhị Bảo đã sợ hãi ròng rã ba ngày. Từ ngày giam Sở Thất vào phòng chứa củi, chủ nhân nhà cậu ta liền bắt đầu chuỗi ngày “thanh nhàn” như thần tiên, một mình uống rượu, bày cờ, đánh cờ. Ban đầu Trinh Nhị Bảo rất lo lắng, cảm thấy chủ tử nhà cậu yêu thích Sở Thất kia, lần này bắt giam nàng, tâm tình chắc chắn không vui vẻ. Nhưng thực tế, Triệu Tôn lại không có phản ứng gì, ngoại trừ không thèm để ý đến người khác hơn thì cũng không khác với bình thường.

Trịnh Nhị Bảo cũng dần yên lòng. Sở Thất dù gì cũng chỉ là một cô gái bình thường. Chủ nhân của cậu ta là người như thế nào, sao có thể thật sự để ý chứ? Cậu ta cho rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ buổi chiều hôm đó, cậu ta đang chuẩn bị vứt mấy miếng bánh ngọt lạ kỳ trên bàn thì chủ tử của cậu ta đột nhiên nổi giận, đạp một phát vào xương sườn cậu ta, đến bây giờ vẫn còn đau nhức. Về sau cậu ta mới biết mấy món kia là do Sở Thất làm. Cậu ta liền vội vàng xếp lại mấy cái bánh kia thì mấy ngày nay mới có thể sống dễ chịu.

Trịnh Nhị Bảo nhẹ nhàng bước vào, rót thêm trà rồi mới ho khan một tiếng.

“Gia.”

Triệu Tôn cứ như không nghe thấy, đẩy quân đen lên một bước. Trịnh Nhị Bảo tăng lòng can đảm, đi về phía trước một bước, hơi khom người, “Gia, vừa rồi Nguyệt Dục tới, nàng ta và Mai Tử đi đến phòng chứa củi thăm Sở Thất...”

Bàn tay kẹp lấy quần trắng của Triệu Tôn khựng lại một chút. Hắn không quay lại, Trịnh Nhị Bảo nhìn sắc mặt hắn mà thưa chuyện, chần chừ một chút: “Sở Thất nói, nàng ấy mang thai con của ngài.”

Triệu Tồn bỗng ngẩng đầu lên như gặp ma, ánh mắt kia khiến Trịnh Nhị Bảo hốt hoảng:

“Gia, nếu điều này là thật, nếu có thật...”

Khuôn mặt lạnh tanh của Triệu Tôn căng cứng, hắn trả lời bằng giọng lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Thật thì sao?”

Nghe xong lời này, những hoài nghi trong lòng Trịnh Nhị Bảo đã sáng tỏ. Xem ra chủ tử nhà cậu ta vẫn để ý con gái nhà người ta. Nghĩ thế này, trên mặt Trịnh Nhị Bảo lộ vẻ vui mừng.

“Gia, nếu là thật thì đứa bé này là Hoàng tôn đầu tiên của Phủ Tấn Vương chúng ta rồi. Cống phi nương nương mà biết được thì chắc chắn sẽ rất mừng. Còn Vạn tuế gia mà biết, long tâm cũng sẽ cực kỳ vui mừng. Dù Sở Thất phạm bao nhiêu trọng tội, những dựa vào Hoàng tôn thì cũng sẽ không bị truy cứu. Gia, đây là chuyện rất tốt.”

“Chuyện tốt?”

Triệu Tôn híp mắt lại, khuôn mặt như bôi một lớp sơn đen, nhờ ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, mang theo vẻ lạ kỳ, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Trịnh Nhị Bảo xem xét tình hình, lo lắng nhìn hắn một chút.

“Gia, theo nô tài nghĩ, kho củi kia quá ẩm ướt, ánh sáng cũng không đủ. Sở Thật tuy không có danh phận, nhưng cũng là người của ngài, bây giờ lại đang mang thai tiểu Hoàng tôn. Nếu còn bị giam giữ ở đó thì thực sự không thích hợp, chi bằng...”

“Ngươi lui xuống đi.” Quân cờ trong tay Triệu Tôn đã lâu cuối cùng cũng được đặt xuống bàn cờ.

Trịnh Nhị Bảo cảm thấy kinh ngạc, lại hơi bất ngờ vì sự lạnh nhạt của gia nhà mình. “Vâng!” Trịnh Nhị Bảo cúi người lui về phía sau hai bước, nhưng còn chưa đi thì lại đột nhiên nghĩ đến một việc, trong lòng cầu nguyện “Như Lai Phật tổ phù hộ”, rồi mới chậm rãi bước đến trước bàn trà.

“Gia, nô tài còn có chuyện.”

“Nói.” Giọng nói của Triệu Tôn còn lạnh lùng hơn trước. “Mấy... mấy cái bánh hoa hồng kia, ngài có muốn dùng không ạ, hay là... Ngài xem, tuy giờ là tháng Chạp, nhưng đồ cũng không để được lâu. Giờ cũng đã ba ngày, còn không ăn nữa, nô tài sợ hỏng.”

Triệu Tôn không ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn cậu ta.

Trịnh Nhị Bảo nuốt nước bọt, thở dài, “Hiểu rồi ạ, nô tài liền mang đi vứt.”

“Quay lại.” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới khiến Trịnh Nhị Bảo sợ run, trái tim vừa mới thả lỏng lại căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.