“Biểu ca đúng là nhân tài, nhân tài! Nhưng theo ta thấy, Oanh Ca cô nương cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân là huynh đầu... Người mà nàng ta vẫn mong ngóng là Thập Cửu thúc của huynh cơ mà. Nghĩ như vậy thì huynh có thêm chút hứng thú nào không?”
“Vậy tiểu gia càng không hứng thú.” Nguyên Hữu cợt nhả cúi đầu, hỏi nàng, “Muội đoán xem vì sao?”
“Vì sao?” Hạ Sơ Thất hỏi theo. “Ha ha, để nàng ta ở lại quấy nhiễu Thập Cửu thúc của ta, tốt biết bao nhiêu chứ!” Nguyên tiểu công gia vỗ mạnh xuống vai nàng, ẩn ý nói, “Đương nhiên, cũng tiện thể dùng để quấy nhiễu muội.”
“Quấy nhiễu ta? Đừng hòng!” Hạ Sơ Thất khoa tay múa chân với hắn, “Xéo đi!”
Kết quả, dĩ nhiên Nguyên tiểu công gia không xéo, mà là Hạ Sơ Thất tự xéo về. Vì nơi đó là Thần Cơ doanh, địa bàn của Nguyên tiểu công gia. Lần này nàng ra ngoài cũng đã muộn hơn một canh giờ, lúc về thấy Oanh Ca đang tìm nàng khắp nơi, nói là lo cho an nguy của nàng.
“Sở tiểu gia của ta ơi, ngươi chạy đi đâu vậy? Nghe nói lúc trước người bị bắt cóc, hại ta sợ tới mức tim còn đập thình thịch đây này. Tạ ơn trời đất, may mà không có chuyện gì.” Hạ Sơ Thất nghĩ Oanh Ca chắc chắn biết nàng là nữ. Dù sao ở chung lâu vậy, ai cũng không ngốc. Nhưng nàng cũng không giống người khác, dù biết nhưng vẫn không vạch trần. Thấy người ta giả dối, Hạ Sơ Thất lại lười đạo đức giả với nàng ta nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481858/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.