Nhưng nhớ đến ngày đó nàng chọc mấy người Mã Thiên Hộ, lại ngẫm đến cảnh Đông Phương đại yêu nghiệt giết bọn họ mà không chớp mắt chút nào, nàng lập tức thấy bình thường trở lại. Trong đầu dâng lên vẻ khí phách, cảm thấy tối nay nàng làm chuyện này chính là vì để trừ hại cho dân.
Hạ Sơ Thất nheo mắt, lại hỏi, “Sao, ta lấy tiền của người chết thì liên quan gì tới ngươi?” “Gia là chủ nợ của ngươi.” Hắn đáp
“Ừ, giải thích rất hợp lý.”
Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm nói, đầu ghé lại gần hắn.
“Huynh đài, tổng cộng chỉ khoảng hai mươi lượng, ngài sẽ không để ý chứ?” Triệu Tôn nhẹ giọng “a” một tiếng, nhíu mày, “Đòi nợ mà thôi, để ý hay không không quan trọng.”
Hạ Sơ Thất híp mắt, nhìn vào đôi mắt mang đầy ý xấu xa của hắn, không biết do đèn trong Thực Sắc hiện mờ mờ hay bóng đêm quá quyến rũ, sao nàng lại cảm thấy hôm nay “Vương gia để tiện” rất không thuận mắt.
“Quá đáng thế! Triệu Vương gia, ta là một cô gái, vốn sau này nên tiêu dao tự tại, vui vẻ chơi bời, càng không thể sẽ nợ ngươi được. Ngươi đang lợi dụng quyền thế dọa ta, để cho ta thiếu nợ liên tục. Bạc ấy à, là vật ngoài thân, bổn cô nương biết là được rồi. Nhưng giờ đây chút tiền tiêu vặt mà người cũng nhằm đến, một hào cũng không để lại cho ta, chuyện này khác gì kẻ cắp xảo trá vơ vét tài sản? Ngươi có thấy mất mặt cho thân phận Vương gia không?”
“Có sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481845/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.