“Đều tại bổn vương quá nuông chiều hơn, nên hắn mới không biết lớn nhỏ.”
Triệu Tích nhìn hắn cưng chiều con quỷ đen này thì cố nén buồn nôn trong dạ dày, lại nhìn Hạ Sơ Thất, đôi mắt âm u.
“Cũng phải, người xinh đẹp diệu kỳ cỡ đó thì tất nhiên nên yêu chiều sủng ái rồi.” Thấy Triệu Tích nhíu mày khi nhìn thẳng vào mình, trong lòng Hạ Sơ Thất vui vẻ, lại dùng sức nhéo tay Triệu Tôn, ý bảo hắn đồng ý cho nàng ra ngoài mời rượu. Nhưng Triệu Tồn không để ý đến nàng. Đến khi nàng lén véo đùi hắn lần thứ hai thì hắn mới cúi đầu, xòe năm ngón tay ra trong bóng tối, ý nói muốn năm mươi lượng.
Hạ Sơ Thất cảm thấy tên này quá xấu xa. Nhưng nghĩ rồi, nàng vẫn chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Nàng không có tiền, là một con quỷ nghèo, dù sao cũng nợ, nợ nhiều hơn cũng chẳng sao.
Triệu Tôn hắng giọng, trên khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ thỏa mãn vui sướng: “Nếu tiểu nổ của ta đã nói vậy, vậy thay gia rót rượu cho mọi người đi.” Hạ Sơ Thất cầu còn không được, hoan hô trong đầu, nhưng trên mặt còn rụt rè, cầm bầu rượu trên bàn chỗ Triệu Tôn, áng theo quy củ học được chỗ Nguyệt Dục, chầm chậm bước xuống từ chủ vị, đi tới trước mặt Ninh Vương, tươi cười rạng rỡ rót đầy rượu cho y.
“Ninh Vương điện hạ, mời uống rượu.”
Có lẽ không thể hứng thú nối với khuôn mặt nàng, Triệu Tích không liếc nàng lấy một lần.
Hạ Sơ Thất cũng không để ý đến cái nhìn của hắn, chân thành bước tới trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, bàn tay nghiêng bầu rượu bạch ngọc, rót đầy chén nhỏ của hắn ta.
“Đại đô đốc, mời uống rượu.” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, đang định nói gì thì nghe thấy Triệu Tôn trên ghế chủ vị nhàn nhạt nói.
“Tam ca, Đông Phương đại nhân, Thiếu Hồng, Đại Ngưu, vì Đại Yến ta quốc thái dân an, cạn một chén.”
Tấn Vương gia đã nói vậy, những người khác đương nhiên cũng phụ họa theo. Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong môi, con người toát lên ý cười vẻ, giơ ly rượu lên theo mọi người. Hạ Sơ Thất đi đến chỗ Triệu Tôn, liếc trộm về phía Đông Phương Thanh Huyền, nhìn hắn uống hết rượu trong chén mới yên tâm. Đồ ẻo lả, ai bảo ngươi hại ông đây, lát nữa xem ngươi xấu mặt thế nào? Tốt nhất là phát điện trước mặt mọi người, nhảy điệu thoát y để các lão thiếu gia ở đây được no con mắt.
Trong yến tiệc toàn là mỹ nhân, đàn sáo bay bổng, áo váy tung bay, nhưng ngoài Ninh Vương Triệu Tích và Nguyên tiểu công gia ăn cả mặn nhạt thì những người còn lại trong bữa tiệc đều không có mỹ nhân lượn qua lượn lại. Mấy vị gia nói chuyện trên trời dưới đất, thân thiết như bạn bè lâu năm không gặp, nhưng không ai nói đến việc bia đá ngàn năm trong thôn Lưu Niên và việc đập Tiền Giang bị vỡ, có lẽ đây cũng là văn hóa chốn quan trường.
Hạ Sơ Thất thỉnh thoảng lại nghía Đông Phương Thanh Huyền. Nàng cho một lượng thuốc vừa đủ vào trong rượu, sao bây giờ còn chưa thấy gì?
Đến khi nàng sắp không đợi được mới thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền đỏ dần lên, ngón tay thon dài nắm chén rượu ngọc hơi cứng lại, đáy mắt lướt qua tia lạnh rồi lập tức cong môi cười khẽ, vươn người đứng dậy, phất tà áo đỏ. “Hai vị điện hạ, Tả tướng quân, Hữu tướng quân, hôm nay Thanh Huyền uống mấy chén, người không được thoải mái, xin đi trước. Mấy vị từ từ thưởng thức, xin lỗi vì không thể ở lâu.”
Đông Phương đại yêu nghiệt vốn đã xinh đẹp vô cùng. Huống chi lúc này hắn ngà ngà say, đôi mắt phượng mơ màng như đựng cả hồ nước xuân, phong tình vạn chủng, mê hoặc lẳng lơ. Hình ảnh đó khiến Ninh
Vương thấy mà rung động trong lòng, vài giọt rượu rớt ra khỏi chén, rơi xuống bàn, khiến y phải cười xấu hổ lúc hoàng hôn.
“Đông Phương đại nhân cứ tự nhiên.”
Triệu Tôn cũng không nói nhiều, chỉ mình Hạ Sơ Thất thầm than tiếc nuối. Dáng vẻ Đông Phương đại yêu nghiệt trúng xuân dược của nàng hẳn là rất đẹp. Hình ảnh đặc sắc như thế lại chẳng thể trình diễn trước mặt mọi người ư? Nàng không ngờ thằng nhóc này lại có tính nhẫn nại mạnh tới vậy, với “tam tử đan” mà nàng điều chế, cộng thêm tác dụng của rượu, đừng nói là đàn ông, dù có là thần tiên cũng không cản nổi.
Tiếc quá, thật sự là đáng tiếc! Áo bào đỏ thẩm như sắc mây đỏ bay khỏi Thực Sắc hiện. Hắn ta đi rồi, xuân sắc trong phòng cũng bớt đi mấy phần. Hạ Sơ Thất còn thấy vẻ tiếc nuối lóe lên trong mắt Ninh Vương. Nàng âm thầm cười, tiếp tục làm nhân vật rót rượu, châm rượu cho Ninh Vương điện hạ, Nguyên tiểu công gia và Tả tướng quân Trần Đại Ngưu rồi bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Triệu Tôn. Nàng để bầu rượu xuống, nói vừa đủ cho cả Ninh Vương nghe thấy, “Gia, ta làm chuyện xấu rồi.”
“Hả?” Triệu Tôn nhướng mày. “Ta cho xuân dược vào rượu của Đại đô đốc, hình như thuốc bắt đầu có tác dụng...”
“Ngươi... đúng là đáng đánh” Triệu Tôn khẽ nhướng mày, thấp giọng khiển trách. “Ai bảo hắn bắt nạt ta chứ? Đáng đời, tốt nhất hắn nên bị đàn ông đè đi.”
“... Haiz, ngươi đó!”
Hai người cũng đầu lẩm bẩm, việc này không thể chỉ dùng từ đồng vợ đồng chồng để hình dung được! Nhưng lại không ai biết, ngay dưới gầm bàn, Hạ Sơ Thất véo mạnh vào đùi Triệu Tôn, mà hắn thì nhéo mạnh eo nàng. Cả hai đều rất dồn sức.
Đúng như những gì Hạ Sơ Thất nghĩ, Ninh Vương Triệu Tích háo sắc như mạng vừa nghe được nàng nói thì ánh mắt sáng rực lên, chén rượu rơi khỏi tay “cạch” một tiếng, rớt xuống đất. Y đứng dậy, mắt lờ đờ mơ màng chống lên bàn trà, cả người lung la lung lay.
“Lão Thập Cửu, hôm nay Tam ca rất vui, vốn nên đàm luận mọi việc, ăn uống cả đêm, nhưng lão ca từ phủ Cẩm Thành tới, bôn ba trên đường cũng mệt mỏi, cái chân cũng đau nên muốn đi nghỉ.”
Triệu Tôn bình tĩnh nói, “Tam ca nói phải, là đệ không suy nghĩ chu toàn.”
Dứt lời, hắn cao giọng ra lệnh: “Trịnh Nhị Bảo, đưa Ninh Vương điện hạ đi nghỉ.” Nhìn bóng lưng Triệu Tích lảo đảo cần người dìu mới đi được, vẻ cưng chiều trên mặt Triệu Tôn biến mất, hờ hững nhìn thắng Hạ Sơ Thất.
“Tổng cộng một trăm bảy mươi lượng.” Lời nói của Triệu Tôn không khác nào trận mưa đá trong mùa đông, bỏ thêm sương trong tuyết. Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi, suýt thì sặc nước bọt mà chết, thậm chí còn bất chấp người trong Thực Sắc hiện còn chưa đi hết, hô lên:
“Trái tim người bị than nhuộm đen rồi, cướp của à? Sao ban đầu nói năm mươi lượng?”
Triệu Tôn giãn mày, thản nhiên. “Nước gừng đường đỏ và giấy vệ sinh, năm mươi lượng.” Chậc chậc! Tên này đúng là gian thương. Nàng vốn còn thấy ấm lòng vì chuyện này, cảm thấy hắn cũng có lương tâm, biết nàng không khỏe nên đưa riêng những cái kia, ai ngờ đều tính tiền cả? Nhưng mà nghĩ đến giấy vệ sinh dùng tốt, Hạ Sơ Thất đành nhịn.
“Được rồi, hai cái này cộng lại cũng mới một trăm lượng? Còn bảy mươi lượng thì người tính sao?” Triệu Tôn xoa huyệt Thái Dương, động tác chậm rãi, tựa hồ suy nghĩ lúc lâu mới tựa vào ghế gỗ, uống cạn chén rượu, lạnh lùng nói, “Chi phí bảo vệ dự chi.”
“Dự chi? Tổ sư nhà ngươi, đã nợ rồi còn dự chi, có ý gì?”
“Rất nhanh ngươi sẽ nợ gia tiếp thôi, không bằng tính luôn cho nhanh.” Triệu Tôn nói như thật, nhưng lời nói gần nói xa này vẫn khiến nàng nghiến răng nghiến lợi.
Nàng biết trước giờ tên nhãi này không nói lung tung. Nghĩa là có ẩn ý gì đó.
Nàng nén cơn giận muốn đập bẹp hắn, suy nghĩ một lát mới nói. “Ngươi có thể nói tiếng người không?”
Đôi mắt Triệu Tôn đen nháy sâu thẳm, “Đông Phương Thanh Huyền là người dễ lừa thế sao? Chút thủ đoạn hạ lưu này của ngươi lừa được hắn chắc? Dù tối nay hắn chịu thiệt thì sáng mai tỉnh lại, hắn sao tha cho người được? Tiểu nổ, không có gia bảo vệ thì người chuẩn bị lấy gì khiến hắn hết giận?” Hạ Sơ Thất hiểu ra.
Nàng là người có thù tất báo, nhưng Đông Phương Thanh Huyền cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Nếu tôi nay hắn bị Ninh Vương điện hạ “đè”, thì khi có cơ hội hắn sẽ rút gân lột da nàng ngay. Ban đầu điên lên là làm, nàng ỷ vào có Triệu Tôn nên không nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại cũng thấy lạnh sống lưng.
Đạo Tú Xuân...
Lưỡi đao mỏng tang, hơi lạnh chảy dài... Thoáng rùng mình, khụ khụ hai tiếng, trong đầu lại nảy ý. Nàng thoải mái nhướng mày cười nhìn Triệu Tôn.
“Gia này, hai ta là ai chứ? Chúng ta là người chung thuyền đó. Chuyện hôm nay ta không thoát được, chẳng lẽ ngươi có thể? Ngươi cho là Đông Phương Thanh Huyền ngốc à, tin rằng mình ta có thể làm được chuyện này?” “Cũng đúng...” Triệu Tôn trầm ngâm, giọng nói trầm ấm dễ nghe, bỗng hắn quay mặt qua, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn nàng, “Nhưng Đông Phương Thanh Huyền không dám chọc bổn vương, đành phải trút giận vào ngươi thôi.”
Hạ Sơ Thất lại hít sâu nhiều lần. Tìm quả hồng mềm để bóp, nàng hiểu rất rõ. Mà Đông Phương đại yêu nghiệt chắc chắn cũng sẽ làm thế. Nói cách khác nàng biết là bị hắn lừa nhưng vẫn nhảy thẳng vào cái bẫy hắn đào, giống như con thú nhỏ hắn nói muốn thuần dưỡng, con thú nhỏ đáng thương bị thợ săn vờn qua vờn lại. Hạ Sơ Thất liếc hắn, cong môi.
Xem ngài nói kia, không phải là tiền sao? Có đáng bao nhiêu? Đúng không? Được rồi, ngài nói ta nợ bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Dù sao ngài cũng nghiện làm chủ nợ, còn ta chẳng có chút bạc nào, lúc nào cũng phải nợ thôi.”
“Vậy sao?” Triệu Tôn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, lóe lên ý cười âm hiểm. Không nhìn kĩ không biết, lần này nàng nhìn chằm chằm mới thấy bề ngoài tên này nội liêm chín chắn, nhưng mỗi một chỗ trên ngũ quan lại có vẻ rất muốn ăn đòn. “Ngươi lấy được bao nhiêu tiền của người chết trong thiền viện chùa Phổ Chiếu núi Trương Nhân?” Mấy chữ tiền của người chết làm Hạ Sơ Thất ngán ngẩm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]