Triệu Tôn không quay đầu lại, cũng không trả lời, sải bước càng dài hơn.
Thấy hắn đi xa, Hạ Sơ Thất đến cửa động xem thử, rồi mới trở lại bên cạnh đống lửa. Bản thân Hạ Sơ Thất cũng là một người có năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã rất cao, có thể thấy điều này khi nàng thoát được ra khỏi lồng heo. Nếu như chuyện nhỏ này làm khó được nàng thì sẽ mất mặt đội đặc công Hồng Thứ lắm. Nhưng nàng là phụ nữ, lúc có đàn ông ở đây thì sao lại phải tự làm? Hơn nữa, có thể bắt Vương gia cổ đại phong kiến phục vụ bản thân, sảng khoái cỡ nào chứ!
Hạ Sơ Thất vội cởi áo khoác ra, đặt một cây củi làm giá rồi hong khô trên đống lửa, gần khô rồi mới cởi hết áo trong ra, lại mặc áo khoác vào, bắt đầu hở áo trong, tiện thể tìm một chiếc quần lót trong túi để hong luôn, đợi lát nữa có thể thoải mái mặc chúng nó, ở đây ăn đặc sản nướng, lại ngủ một giấc với mỹ nam. Nàng lập tức cảm thấy đây không phải chuyện gì tệ hại quá. “Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng không đủ...” Người lạc quan, chính là có thể thoải mái ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ.
Hạ Sơ Thất ngâm nga hát, mặc quần áo chỉnh tề, lại cởi giày ra để hong. Giày phả khói xanh, tỏa ra mùi là lạ. Nàng vuốt mũi, ghét bỏ chính mình, bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài.
“Xong chưa?” “Xong rồi, xong rồi, vào đi.”
Hạ Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481828/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.