Triệu Tôn như thể không muốn trả lời nàng, tự dùng sợi dây thừng cắt được từ trên người nàng thắt lại thành các nút chết, buộc vào quan tài, rồi mới kéo đầu còn lại của dây thừng, một tay lại ôm chặt eo nàng, đôi giày đen cao quý đạp lên quan tài, mượn lực nhảy lên bờ, sau đó lại kéo dây thừng, lôi quan tài lên bờ.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn làm mọi việc thì thấy bội phục.
Người này tâm tư kín đáo, xem ra thật sự không thể coi thường Vương gia phong kiến được. Hạ Sơ Thất bị lạnh, hắt hơi một cái, đến gần hắn trêu ghẹo:
“Ngươi vừa dùng khinh công đấy à? Nhưng khoảng cách hơi gần thì phải nhỉ?”
Tấn Vương gia kéo quan tài, mặt không biến sắc đi lên triền núi, không thèm trả lời. Hạ Sơ Thất đi sát theo sau hắn, khoa tay múa chân, “A ha, ngươi cũng đừng nản chí, rảnh rỗi thì luyện nhiều một chút là được, sau này nhất định có thể bay nhảy như chim vậy, ta tin ngươi.”
“Câm miệng, mười lượng!” Triệu Tôn bỗng nhiên dừng bước, quay phắt đầu lại. Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, cười thầm trong lòng.
Xem ra tên này ghét ồn ào. Chiều này có ích, lại còn kiếm được tiền nữa. Nghĩ vậy, những oán giận thường ngày của nàng cũng bay mất. Nàng huýt sáo, theo sát hắn đi lên cao. Nàng biết, nước lũ càng lúc càng lớn, không biết lượng nước lũ do vỡ đập là bao nhiêu, tối nay hai người phải tìm một nơi cao ráo để nghỉ chân, đợi tới khi nước lũ rút đi thì mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481827/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.