“Không phải ta hiểu ngài, mà là hiểu bản tính con người.” Nhìn chung trong lịch sử, có Hoàng tử
nào mà lại không muốn làm Hoàng đế chứ? Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng một lúc rồi buông tay ra, tay áo phất lên tỏa ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, giọng điệu lạnh nhạt không rõ cảm xúc, “Ngươi có điều kiện gì?”
“Cuối cùng cũng nói đến điểm chính rồi.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Thứ nhất, trả ta cái gương. Thứ hai, trả ta tự do.” “Điều kiện thứ nhất, phê chuẩn, điều kiện thứ hai...” Triệu Tôn ngừng lại, rồi lạnh giọng nói tiếp: “Không được!”
Hừ! Triệu Đê Tiện quả nhiên vô liêm sỉ. Chẳng lẽ muốn nàng làm việc cho hắn cả đời?
Hạ Sơ Thất nghiến răng, oán hận chửi nhỏ: “Đồ nhỏ mọn!”
“Ngươi nói cái gì?”
Hạ Sơ Thất le lưỡi, “Ta nói, ha ha ha, ta nói ta chỉ là một người nho nhỏ thôi. Gia hấp dẫn quyến rũ như thế, làm việc cho gia là vinh hạnh của ta, sao ta phải rời đi chứ?” Triệu Tôn nheo mắt im lặng. Hắn vừa trầm mặt là không khí xung quanh cũng lạnh theo.
Thật ra, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhát gan. Ngược lại, nàng là một cô gái rất to gan. Vậy mà không biết vì sao, tuy Triệu Tôn hiếm khi bày ra dáng vẻ hung thần nhưng mỗi lần hắn im lặng, đôi mắt của hắn sáng như sao, còn cả vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm, không nhìn thấu được của hắn lại khiến tim nàng lại đập nhanh hơn. Cảm giác lạnh lẽo của chiến tranh, của máu tươi, và cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481811/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.