“Có huynh mới khùng á.” Võ Phong từ từ bước xuống con dốc đi vào con đường đất nhỏ nằm giữa biển hoa, Vũ Tuyết Lam và Võ Thần cũng đi theo. Cả ba đi được một đoạn thì Võ Thần hành động như đang cố hít vào để đánh mùi: “Hai người có ngửi thấy mùi gì không?”
“Có ngửi thấy rồi.” Võ Phong nói.
Vũ Tuyết Lam cũng làm hành động đánh hơi rồi nói: “Ta nghe giống như mùi phân ngựa, mà đi vào càng sâu mùi càng nặng thì phải.”
“Cái chết tiệt gì vậy, đừng có nói này đám hoa này có mùi phân ngựa chứ, đúng là chuyện kỳ lạ chẳng thể nào biết trước được.”
“Chẳng phải huynh mê vẻ đẹp của chúng sao? Giờ thì cố mà ngửi đi.” Võ Phong vừa nói trong trạng thái bịt kín mũi bằng mảnh vải. Vỏ Thần nhìn qua: “Đệ lấy đâu ra mảnh vải đó thế, cho ta cái coi.”
“Hết rồi, sợi dây buộc nón của đệ. Đệ còn một cái nữa nhưng đưa Tuyết Lam tỷ rồi, huynh tự tìm cách đi.”
Hắn không nói gì, đưa ánh mắt rà soát khắp thân thể Võ Phong.
“Huynh nhìn gì thế?”
“Ta đang suy nghĩ nên xé chỗ nào trên y phục của đệ đây.” Võ Phong tung đầu bỏ chạy: “Huynh đừng có mơ, tự xé y phục mình đi.” Võ Phong bỏ chạy lên trước, Vũ Tuyết Lam bước lại gần đưa mảnh vải cho Võ Thần: “Huynh buộc đi, ta không sao.”
Võ Thần đưa tay đẩy mảnh vải về phía Vũ Tuyết Lam: “Nàng nghĩ ta đủ nhẫn tâm để dành mảnh vải này của nàng hay sao? Nàng đánh giá ta quá thấp rồi, dù cho cả biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954680/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.