Vũ Tuyết Lam không quan tâm, nàng đưa tay lên nắm lại tay Võ Phong: “Từ nay, chúng ta làm tỷ đệ tốt nhé!”
Võ Phong cười vui muốn toạc cả mồm, đầu liên tục gật chẳng nói nổi thành lời.
“Thì tỷ đệ tốt đúng rồi, nàng là chị dâu của nó mà.” Giọng lẩm bẩm nhỏ của Võ Thần.
“Huynh nói gì thế?” Võ Phong hỏi.
“Nói gì? Đâu, ta có nói gì đâu. Chúng ta lên đường thôi.”
“Huynh có thể cho ta xem bản đồ không?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Tất nhiên rồi, nàng muốn gì đều được cả.” Võ Thần lấy vội tấm bản đồ đưa cho Vũ Tuyết Lam, cả ba người cùng nhau xem. Vũ Tuyết Lam nói tiếp: “Chúng ta chuẩn bị qua một khu rừng, con đường này ta có từng nghe nói là trong rừng có sương độc đấy, chúng ta phải cẩn thận.”
“Nàng cứ yêu tâm đi, có Võ Phong chuyên gia giải độc đây, còn có ta bảo vệ nàng nữa. Chỉ có nàng mới làm ta trúng độc tình thôi chớ sương độc nào cũng chẳng là gì với ta.”
“Ta chỉ nói trước để đề phòng, dù tài giỏi tới đâu cũng khó mà thoát khỏi sương độc, ta nhớ không nhầm thì chúng chỉ xuất hiện vào ban ngày thôi, vào chiều tối chúng sẽ tan.”
“Cái này hơi quái dị nha, đệ đọc sách thì thường thấy sương sẽ bị tan vào ban ngày, còn chỗ này sao lại ban đêm. Tỷ có nhầm không thế?”
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng như thế, giờ đến đó còn lâu chúng ta hỏi thăm thêm.”
Võ Thần hắn cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt Vũ Tuyết Lam trong lúc nàng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954669/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.