Hắn xoay người sang phía Vũ Tuyết Lam, rồi thì vòng tay ôm eo nàng, liên tục áp sát người vào người nàng, đầu hắn liên tục dúi vào má nàng, vừa nghĩ: “Thân hình nàng quả nhiên là khá ổn, má cũng mịn màng nữa, thích ghê.”
Vừa dứt suy nghĩ thì Vũ Tuyết Lam vung mạnh ra, lăn xuống khỏi tản đá rồi giật mạnh tay hắn để hắn lăn xuống đất.
“Á á.” Hắn la lên hai tiếng sau khi tiếp đất.
“Huynh là đồ lưu manh, dám lợi dụng lúc ta ngủ sàm sỡ ta.”
Hắn đưa ánh mắt đáng thương nhìn Vũ Tuyết Lam trong khi bản thân còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất: “Ta đâu có, tại ta sốt nên mới mê man làm bừa, ta không có ý xấu gì đâu.”
“Huynh đừng có lừa mình dối người, ý xấu rõ mồn một ra đấy còn nói là không.” Võ Phong lên tiếng.
Vũ Tuyết Lam không nói gì nữa, nàng đi lại chỗ gốc cây: “Ta sẽ ngủ ở gốc cây này còn tảng đá đấy nhường huynh.”
Võ Phong kéo Vũ Tuyết Lam lại: “Tỷ không phải đi đâu cả, người nên đi là huynh ấy.”
“Đệ yên tâm ta không sao, trước đây ta từng ngủ ở nơi bẩn thỉu, hoang vu hơn thế này.”
Võ Thần bước lại chỗ Vũ Tuyết Lam: “Nàng lại chỗ tảng đá đi, để ta nằm ở gốc cây này, coi như chịu phạt cho hành động lỗ mãng của mình.”
Vũ Tuyết Lam không thèm nhìn hắn, cô tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại: “Ta ngủ rồi, đừng làm phiền ta, huynh mà làm xằng bậy nữa thì đừng trách ta.”
Võ Phong ngồi xuống cạnh Vũ Tuyết Lam: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954668/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.