Chương trước
Chương sau
TÌM ĐƯỢC ANH RỒI
Lời nhắc nhở này khiến lòng Vương Vân Chi nặng như đá trầm xuống.
Nếu như lời nói của Miên Dương Tiểu Thư là thật, thì Hạ Lẫm thật sự không có cách nào tìm ra được sự tồn tại của mình trong vô số những pho tượng bằng đá cẩm thạch này, không có cách nào gặp được mình, lần qua ải này chắc sẽ rất khó khăn.
"Thực ra, nếu cậu ấy không thể tìm thấy ngài, vậy thì cửa ải này của ngài xem như xong đời, không có khả năng vượt qua rồi." Âm thanh trong vỏ sò tiếp tục: "Dựa theo tình tiết, Người Đẹp phải được đánh thức bằng nụ hôn của Hoàng Tử, và nếu như cái người đóng vai Hoàng Tử kia mà không chết, thì chắc chắn anh ta sẽ phải làm cái nhiệm vụ này, nhưng đáng tiếc người đó lại chết, chúng tôi chẳng thể làm gì khác hơn là phải xác nhập hai cốt truyện làm một, Mỹ Nhân Ngư mà không tìm được Người Đẹp Ngủ Say, vậy ai có thể đánh thức Người Đẹp được đây?"
Dù Miên Dương Tiểu Thư không nói điều đó ra thì Vương Vân Chi cũng đoán được hướng phát triển của vở kịch này, cái khu vui chơi này vốn đã như vậy, nó đáng ra không nên được gọi là hắc ám đồng thoại mà phải gọi là nhiễu loạn đồng thoại mới đúng.
Việc cần làm trước hết, là phải giúp Hạ Lẫm tìm ra mình, phải dùng hết mọi thứ có thể.....
Lúc này khoảng cách của Hạ Lẫm đã gần đáy biển hơn, y dừng tại một pho tượng ngoài rìa, nhíu nhíu mày, tỉ mỉ quan sát từng pho tượng.
Thế nhưng mỗi bức tượng ở đây đều na ná như nhau, cho dù Hạ Lẫm có đến trước mặt mình, cũng sẽ không thể nhận ra....
Vương Vân Chi kìm nén lo âu trong lòng, dời tâm trí sang tấm thẻ bài The Hanged Man.
Thẻ bài luôn được cậu giấu trong người, từ lúc bước vào kết giới, mặc dù trang phục có bị đổi đi thì thẻ bài vẫn không biến mất, có thể nhận thấy nó luôn lạnh lẽo áp sát trên da cậu, nếu như mắt thấy có người bị thương tổn, chỉ cần nhẩm "Bắt đầu sử dụng" là được.
Còn có tính năng mới mở khóa gần đây – Phạm vi nhìn chung, cái này còn đơn giản hơn nữa, thậm chí không cần đến điều kiện gì, chỉ gần gõ ba cái, nhẩm "Xin hãy dùng tôi mắt của ta chứng kiến thế giới này" là có thể lập tức đem góc nhìn của mình chia sẻ cho Hạ Lẫm.
Sau khi mở khóa được công năng mới, cậu và Hạ Lẫm đã cùng thống nhất với nhau, khi cả hai phải tách ra để làm cái nhiệm vụ nguy hiểm nào đó, nhất định phải đem góc nhìn của mình chia sẻ cho nhau, lúc này, chính là thời cơ phù hợp nhất.
Nếu như có thể kích hoạt phạm vi nhìn chung, Hạ Lẫm có thể xem được mọi thứ, tính toán một chút là có thể tìm được vị trí của mình rồi.
Vương Vân Chi theo bản năng muốn đưa ngón tay để gõ ba cái lên thẻ bài thì mới chợt nhớ ngón tay không thể cử động, dù cho đại não có ra lệnh thế nào đi nữa thì ngón tay giống như không thuộc về cậu, không mảy may di chuyển chút nào.
"Chú ý chú ý, ngài lúc này đang trong hình thức ngủ say, không thể cử động được." Vỏ sò nhắc nhở: "Có thể [nhìn] trong kết giới này đã là đãi ngộ tốt nhất cho ngài rồi, muốn đãi ngộ nhiều hơn, là không có đâu đấy."
Thôi vậy, nếu như không dùng được phạm vi nhìn chung, thì vẫn còn cách khác!
Vương Vân Chi đưa mắt nhìn Hạ Lẫm, y vẫn còn đang rà soát những pho tượng cẩm thạch khác ở ngoài xa, cái đuôi cá xinh đẹp lay động trong làn nước, vài ánh nắng nhỏ nhoi vẫn còn cố xuyên xuống được chiếu lên đuôi cá màu xanh, tạo thành từng tầng sáng nhạt xung quanh.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Vân Chi nhớ lại cái hồ cá nhỏ trong nhà cậu, hơn nữa còn có thêm mấy suy nghĩ tức cười – nếu như Hạ Lẫm lúc này biến nhỏ lại, đặt vào trong cái hồ cá kia nhất định sẽ rất dễ thương, còn có thể cho y ăn vụn bánh mì, mỗi ngày xem y quẫy đuôi.
À không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này.
Loại bỏ đi mấy ý tưởng kì quái, Vương Vân Chi tập trung nhìn sang Hạ lẫm, đồng thời nhẩm trong đầu "Bắt đầu sử dụng."
Đúng vậy, cậu muốn khởi động chức năng cơ bản nhất của tấm thẻ The Hanged Man.
[ Người bị thương tổn ] trong The Hanged Man là một khái niệm tương đối rộng, tổn thương thân thể hay tinh thần đều được tính, dù Hạ Lẫm lúc này đang trong hình thái nhân ngư, thế nhưng bản chất y vẫn là con người, còn nữa, y chắc chắn đang bị thương tổn – không thấy đồng đội đâu, tìm cách nào cũng không được, nhiệm vụ có thể sẽ thất bại, không có cách nào qua ải, hậu quả thật không dám nghĩ tới, khó khăn như vậy vẫn không được tính là thương tổn sao? Nói cách khác, y lúc này chắc chắn là rất lo lắng.
Nếu Hạ Lẫm được xem là người bị thương tổn, vậy thì mình có thể hoán đổi vị trí với y, sau đó Hạ Lẫm sẽ lập tức nhận ra có sự tồn tại của mình gần đó, sẽ hoán đổi sang chỗ đứng của mình – và cũng thế, mình sẽ xuất hiện tại vị trí trước đó của Hạ Lẫm, BINGO, vậy là có thể tìm ra nhau.
Một dòng điện xẹt qua, thẻ bài chuẩn bị khởi động, thế nhưng, chỉ có một giọng nói máy móc vang lên:
"Xin chào The Hanged Man, không tìm thấy mục tiêu, không tìm thấy mục tiêu, không thể thi hành mệnh lệnh, không thể thi hành mệnh lệnh."
Nếu như có thể cử động, Vương Vân Chi nhất định sẽ tức đến quăng cả thẻ.
Sao lại không tìm được mục tiêu? Lẽ nào thẻ bài cho rằng Hạ Lẫm không bị thương tổn?
"Người chơi Vương Vân Chi, ngài hẳn là cần một lời giải thích từ thẻ bài nhỉ." Miên Dương Tiểu Thư cũng cùng lúc đáp lời: "Thẻ bài không hề làm gì sai, xuất hiện tình huống này cũng chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là người chơi Hạ Lẫm không xuất hiện bất kì thương tổn nào."
Vương Vân Chi bất đắc dĩ nhìn Hạ Lẫm, cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sao lại có thể như vậy chứ? Lẽ nào con sói kia trong tình huống không tìm được đồng đội thì cũng không cảm thấy lo lắng gì sao?
.....Rất có thể lắm.
Quả thực, Hạ Lẫm dù có đang trong hiểm cảnh, cũng sẽ gần như là thong dong không chút nghĩ suy, giống như là không hề sợ hãi cái chết chút nào.
Chuyện liên quan đến tính mạng của đồng đội mà cũng không lưu tâm sao? Vương Vân Chi sau khi nghĩ như vậy thì cảm giác mình thật trẻ con, nhưng vẫn không kìm nén được suy nghĩ kia, dường như cậu đang mong đợi ở Hạ Lẫm một điều gì đó, nhưng cụ thể là gì thì cậu lại không biết.
Và rồi, cậu nhận ra thêm một việc khiến cậu lại phải thở dài – Sao Hạ Lẫm không dùng phạm vi nhìn chung?
Mình bị kẹt trong trạng thái ngủ say,nhưng hai phương pháp đều cố gắng thử qua một lần, Hạ Lẫm thì hoàn toàn có thể chủ động sử dụng, lại không thử qua lần nào.
Điều này khiến cho Vương Vân Chi rất ư là không hiểu.
Càng lúc càng bực, cậu quyết định tạm thời không tự giày vò bản thân nữa, tạm nghỉ một chút, dù Hạ Lẫm có bơi ngang đầu mình, sốt ruột gấp gáp cũng có làm được gì.....
Cậu trơ mắt nhìn Hạ Lẫm bơi từ ngoài rìa vào tới trung tâm, sau đó lại nhìn Hạ Lẫm bơi đến một nơi cách cậu không xa.
E rằng thực sự sẽ có chuyện Hạ Lẫm bơi ngang qua mình mà không hay biết a!..... Vương Vân Chi có chút phiền muộn nghĩ loạn, cảm giác bản thân không thể làm được gì, rất, rất là khó chịu.
Nhưng một giây sau, gương mặt của Hạ Lẫm lại xuất hiện chính diện cậu.
"Lão sư, tìm thấy anh rồi." Hạ Lẫm mỉm cười, nói những lời này trước mặt cậu. Giọng nói dưới đáy biển không thể nghe rõ được, nhưng qua khẩu hình thì cũng đoán được y nói như thế.
"......" sao lại có thể?
Kinh hỉ đến đột ngột, hoặc cũng có thể là kinh hách, Vương Vân Chi tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng đây không thể nào là mơ, bởi vì Hạ Lẫm đã đến gần cậu hơn, đưa hai tay đỡ lấy mặt cậu, tay y trông rất khác với trước đây, bàn tay vốn thon dài tái nhợt nay còn tái nhợt hơn, trông như biến thành màu xám, mọc thêm mấy cái vảy với móng tay nhọn hoắc, giữa kẻ tay còn có cái màng như ẩn như hiện. Xúc cảm hai bên mặt cậu lạnh lẽo trơn nhẵn, nhưng lại rất dễ chịu.
Mặt Hạ Lẫm trở nên phóng đại trước mắt cậu, dần dần, cậu chỉ còn nhìn được đôi mắt màu xanh lục của y, bên trong đôi mắt ấy như chứa cả một đại dương......
Trên môi đột ngột có cảm xúc mềm mại lành lạnh, còn có mùi tươi mát của biển mặn.
Sau khi nhận ra đây là môi của Hạ Lẫm, đầu Vương Vân Chi nổ cái đùng, không biết bản thân nên tỉnh táo, hay là nên ngủ say luôn cho rồi.
"Chúc mừng người chơi Vương Vân Chi, trạng thái ngủ say đã được giải trừ, trạng thái ngủ say đã được giải trừ." Vỏ sò nói: "Hiện tại, ngài có thể cử động, ngoại hình cũng sẽ được không phục."
Hạ Lẫm vào khoảnh khắc kỳ dị này cũng cảm thấy mình nên có chừng mực, y không hề vượt quá mức, chỉ hôn nhẹ một cái lên môi Vương Vân Chi rồi buông.
Vương Vân Chi giãy người một cái, thân thể cậu thực sự đã thoát khỏi ràng buộc của trạng thái ngủ say, cậu luống cuống vung tay trong nước, bắt trúng gì lại không bắt, lại trúng ngay cái vây cá trên đuôi Hạ Lẫm.
Vây cá cũng có màu lục xinh đẹp, trơn trơn, rất dễ thương, dù có dùng sức nắm lấy, nó cũng trượt nhanh ra khỏi tay, Vương Vân Chi cảm thấy rất thích thú, nhịn không được sờ soạng mấy cái.
Hạ Lẫm làm bộ tức giận.
Chơi đùa như vậy xong, không ai còn thấy lúng túng về cái hôn vừa rồi nữa. Vương Vân Chi nhịn không được cười lên, nhưng trong nước không thể phát ra âm thanh, chỉ thấy được khóe miệng kéo căng trên mặt cậu. Cậu rất muốn hỏi Hạ Lẫm làm cách nào để tìm được cậu, không dùng tới sức mạnh của thẻ bài cũng có thể lần ra, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
"Lên nhé?" Hạ Lẫm lại hỏi.
Vương Vân Chi gật đầu.
Cậu nỗ lực gạt nước bơi lên, nhưng lại bị trường bào rộng thùng thình làm vướng víu tay chân. Trường bào trong làn nước nhìn vô cùng xinh đẹp, vải trắng bồng bềnh, trông như cái đuôi cá mỹ lệ, nhưng không thể quẩy nước mà chỉ làm người ta thêm khó khăn gian nan, thật sự có hơi khó chịu.
Hạ Lẫm nhíu mày.
Mặt Vương Vân Chi nóng lên, nhất thời nhận thấy cái ý tứ xấu xa đen tối nào đó, chắc chắn y đang suy nghĩ: Cởi ra nhé?
"Không có chuyện đó đâu." Vương Vân Chi làm ra vẻ mặt nguy hiểm.
Mặc dù ở đây chỉ có mình Hạ Lẫm, không có người ngoài, nhưng phải lõa thể giữa một nơi rộng lớn mênh mông là chuyện không có khả năng, huống chi, Hạ Lẫm vốn là đối tượng phải nên đề phòng kĩ càng.
Hạ Lẫm lắc lắc đầu, không nói lời nào lướt sang.
Y dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt Vương Vân Chi, vòng qua đôi chân, ôm lấy bả vai, dùng loại tư thế thoải mái nhất mang Vương Vân Chi bơi lên trên mặt biển.
Cái tư thế này hình như được gọi là bế công chúa.
Vương Vân Chi có chút túng quẫn, đưa mắt nhìn lên mặt biển, thế nhưng ánh mặt trời xuyên qua, chói mắt khiến cậu xây xẩm, cuối cùng vẫn là quay sang Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm hướng về phía cậu nghịch ngợm thổi ra mấy cái bong bóng nước.
"Cậu mấy tuổi rồi hả?" Vương Vân Chi dở khóc dở cười.
"15 tuổi." Hạ Lẫm trả lời.
Nhân vật chính trong [ Mỹ Nhân Ngư ] cũng chỉ 15 tuổi, Hạ Lẫm là đang cố ý giả nai, còn chuyên nghiệp bám sát nguyên tác...
Ngày càng gần ánh mặt trời hơn, nghe thấy tiếng sóng vỗ ào ào, Vương Vân Chi biết mình đã lên khỏi mặt biển.
Không khí đã lâu không gặp mang theo mùi muối cùng mùi tảo biển, đột ngột hít khí như thế, khiến cậu có chút không quen.
Hạ Lẫm ôm cậu bơi về phía đất liền, đặt cậu trên bãi cát mềm mại, nhưng bản thân thì vẫn không rời khỏi nước biển.
"Cậu ổn chứ?" Vương Vân Chi vất vả làm quen lại cách thở trên đất liền, một lúc lâu sau mới hỏi một câu như vậy. Xa như thế, Hạ Lẫm mang theo mình bơi lên hẳn là rất mệt.
"Không sao." Hạ Lẫm chìm ngập phần cơ thể xuống nước, chỉ lộ nửa gương mặt ra ngoài trả lời.
"Giấu kín như vậy làm gì? " Vương Vân Chi cười: " Sao không lên đây."
"Tôi đang là một con cá mà...." Hạ Lẫm ủy khuất: "Lão sư, anh muốn đem cá lên bờ phơi nắng thành cá khô luôn sao?"
"Rồi rồi." Vương Vân Chi trấn an sờ mái tóc còn ướt của y, hỏi: "Sao cậu lại tìm được tìm được tôi? Sao không dùng tấm thẻ?"
"Tôi muốn tìm anh thì tìm được thôi, còn cần tới tấm thẻ sao?" Hạ Lẫm chớp chớp mắt mấy cái, nửa tự kiêu nửa ủy khuất.
"Nhưng, theo như lời Miên Dương Tiểu Thư nói, bên ngoài thì tôi cũng như bao tượng đá khác mà thôi."
"Không giống." Hạ Lẫm nhíu mày: "Khác nhau hoàn toàn."
"?"
"Chỉ cần nhìn đôi mắt là có thể nhận ra." Hạ Lẫm nghiêm túc nói: " Đôi mắt của những pho tượng bằng đá cẩm thạch kia hoàn toàn trống rỗng, bên trong chẳng có chút quen thuộc nào với tôi cả, mà mắt của lão sư, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nhận ra, mặc dù có bị biến thành đá cẩm thạch, thì cũng rất khác biệt."
Thì ra là đôi mắt sao?
Vương Vân Chi nghi ngờ nhìn vào mắt Hạ Lẫm, đều là một màu xanh lục bát ngát.
Theo lời của Miên Dương Tiểu Thư, kết giới cho mình phúc lợi duy nhất chính là có thể mở mắt, không nghĩ tới phúc lợi hạng nhất này lại là manh mối để Hạ Lẫm tìm ra cậu.
.....
Bọn họ ngồi yên lặng trên biển một hồi, đã là buổi trưa trong kết giới, ánh nắng nóng bỏng chiếu thẳng xuống, khiến bãi cát trở nên nóng hơn.
"Lão sư, tôi muốn quay lại một chuyến." Hạ Lẫm đột nhiên nói: "Anh ở đây chờ tôi nhé."
"Quay lại?" Vương Vân Chi bắt đầu lo lắng, dự cảm không ổn xông lên trong người cậu.
"Vở kịch cần như vậy, muốn qua ải chỉ có thể làm như thế." Hạ Lẫm gật đầu: "Chờ tôi."
"Nhưng...." Vương Vân Chi hoàn toàn không biết y muốn quay lại để làm gì, vì sao lại không mang cậu theo. Cậu theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy Hạ Lẫm, kết quả chỉ chạm được vây cá bóng loáng, trong nháy mắt, bóng dáng Hạ Lẫm đã không thấy tăm hơi.
"Người chơi Vương Vân Chi, ngài đừng lo, đây chỉ là tình tiết bình thường của vở kịch thôi." Vỏ sò nói.
.......
Vương Vân Chi đã đợi ở trên bờ cho đến hoàng hôn, lúc ấy Hạ Lẫm mới trở về.
Bộ dáng Hạ Lẫm lại trở nên khác so với lúc trước lần nữa, y mệt mỏi trôi dạt trên mặt biển, khoác quanh người cái trường bào màu đen không biết làm từ vật liệu gì.
Vương Vân Chi xa xa trông thấy y, cảm giác như đang nhìn bộ dáng sói con lúc mệt mỏi.
"Hạ Lẫm!" Vương Vân Chi hô tên của y, cùng lúc chạy xuống mặt biển, hướng về phía Hạ Lẫm. Sau khi kéo y từ dưới nước lên, vừa mới chạm vào làn da, cậu nhận thấy có chỗ nào không đúng – vảy cá đã biến mất, màng ở những kẻ tay cũng không thấy đâu, Hạ Lẫm lúc này đã khôi phục lại dạng người.
Đuôi cá đã biến mất, phía dưới lớp áo khoác là đôi chân thon dài.
"Hạ Lẫm, cậu...." Vương Vân Chi kinh hãi, trong lòng xông lên dự cảm bất thường: "Cậu.... Cũng như Mỹ Nhân Ngư, đi tìm phù thủy dưới đáy biển để lấy thuốc sao?"
Hạ Lẫm nửa mở mắt, gật đầu.
Ánh mắt của y không còn là màu lục tươi đẹp, mà đã trở thành màu xám tro.
"....." Vương Vân Chi không biết nên nói gì, cậu khoác tay Hạ Lẫm lên vai mình, cố sức đỡ Hạ Lẫm đi vào bờ, cảm giác trước giờ chưa từng khó khăn như bây giờ -- Hạ Lẫm thoạt nhìn như mệt mỏi khó chịu đến sắp chết, hơn nữa không thể bước đi như trước đây, mỗi một bước, y đều chau mày, lộ ra vẻ thống khố.
"Đau lắm sao?" Vương Vân Chi nhớ lại cổ tích Mỹ Nhân Ngư, nàng xin phù thủy nước thuốc để biến đuôi cá thành đôi chân, nhưng đổi lại, một bước đi trên mặt đất đều như đi trên mũi dao.
"....." Hạ Lẫm gật đầu.
Vương Vân Chi tìm một nơi tránh gió trên bờ cát, buông Hạ Lẫm xuống, ngồi bên cạnh lo âu nhìn y.
Cậu không hề nghĩ tới, lần diễn này lại thật như vậy, trước đó cứ nghĩ là kết giới hóa trang mà thôi, nhưng dù có nói gì, thay đổi trên người Hạ Lẫm đã là thấy được sờ được, không có khả năng chỉ là hóa trang mà không có cảm giác, y thực sự đau đớn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lẫm không làm nũng không gây chuyện, không nghĩ đến lại là nguyên nhân như vậy.
Hạ Lẫm mở mắt, trấn an sờ tay Vương Vân Chi.
"Ngu ngốc." Vương Vân Chi cúi đầu: "Thực sự nhất định phải làm thế sao?"
"...." Hạ Lẫm gật đầu.
Dựa theo phong cách của khu vui chơi, yêu cầu ra sao chắc chắn phải thực hiện.
Âm thanh vỏ sò vang lên: "Người chơi Vương Vân Chi, xin đừng nghi ngờ lựa chọn của đồng đội ngài, chỉ như vậy, vở kịch mới có thể tiếp tục, cả hai mới có khả năng qua ải."
Quả nhiên.
"Sao lại không nói lời nào?" Trong lòng Vương Vân Chi chợt lạnh, nhận ra Hạ Lẫm sau khi trở về không hề nói một lời, cũng chưa hề mở miệng một lần, lẽ nào....
Hạ Lẫm lắc đầu, y cầm tay Vương Vân Chi, đưa lên, hé miệng ra cắn chặt ngón tay cậu.
Vương Vân Chi bị y cắn run lên một cái, theo bản năng giật giật ngón tay, chạm vào khoang miệng ấm áp bên trong.
Bên trong trống rỗng, không hề có đầu lưỡi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.